Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

Một tý

Hãy biết lắng nghe một tý để xem mọi người đang nói gì

- Hãy biết yêu một tý để cảm nhận thế nào là đâu khổ

- Hãy biết im lặng một tý để thấy tâm hôn mình tĩnh lặng

- Hãy ăn ít đi một tý để cơ thể trong sạch

- Hãy ngủ ít đi một  tý để còn suy nghĩ về nhưng việc đã làm

- Hãy ăn, nhậu ít đi một tý để không mang bệnh vào người

- Hãy chơi ít đi môt tý để có thời gian bên gia đình

- Hãy quan tâm đến đồng loại một tý để cùng chia sẽ nỗi đâu

- Hãy đâu khổ một tý để trân trọng cái gì mình có

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Suy ngẫm 2

Đã bao giờ : Bạn online hàng giờ đồng hồ chỉ để chờ một cái nick log in. Để rồi khi nick đó online bạn không buzz, không PM, chỉ lặng nhìn và chờ đến khi đèn nick đó vụt tắt?

Có khi nào: Cái nick mà bạn đang lặng ngắm đó, đang vui vẻ chat cùng một người khác. Rồi sau đó nick đấy vội vã out, đèn vụt tắt, để lại mình bạn chới với và hẫng... hụt không ?

Đã bao giờ : Bạn cầm điện thoại lên cố tình bịa ra một lý do nào đó để nhắn tin cho một người và chờ mong từ người ấy một tin nhắn reply?

Có khi nào : Bạn nhắn tin để rồi sau đó cả nửa ngày mới nhận được tin nhắn reply với những câu trả lời quá qua quýt , ngắn gọn để rồi sau đó là im bặt hay không ?

Đã bao giờ : Bạn bỗng nhấc máy điện thoại lên, cố tình bịa một lý do nào đó chỉ để được nghe giọng nói vội vàng của một người ?

Có khi nào: Bạn gọi điện đến và sau vài câu nói vội vàng bạn nhận được tiếng “tút, tút,…” quen thuộc như mọi khi để rồi xung quanh bạn là nỗi hụt hẫng, mất mát hay không?

Đã bao giờ: Bạn chờ mong một câu nói dỗi hờn hay đơn giản là lời trách móc... của một người nào đó ?

Có khi nào: Bạn chờ mong một câu dỗi hờn để tự an ủi bản thân rằng mình vẫn còn được quan tâm, nhưng cuối cùng bạn chỉ nhận được những dòng pm cụt ngủn : ” uh , vậy àh ?…” hay chưa ?

Đã bao giờ: Bạn mong chờ nhìn thấy nụ cười của một người rồi bỗng vui lên lạ thường khi nhìn thấy điều đó chưa ?

Có khi nào: Nụ cười ấy trước mặt bạn mà không phải dành cho bạn. Nó chỉ vô tình lướt qua bạn...

Đã bao giờ: Bạn chờ mong nhìn thấy một người để rồi phải giả vờ như không để ý khi người ấy xuất hiện ?

Có khi nào: Bóng hình ấy xuất hiện không phải dành cho bạn. Nó chỉ lướt qua bạn để đi tới một vòng tay đang rộng mở khác hay không ?

Đấy là khi trái tim bạn đập một nhịp, trái tim người ấy đập một nhịp.

Đấy là khi đối với bạn người ấy là tất cả còn đối với người ấy bạn chả là gì cả .

Đấy là khi bạn buồn mà người ấy lại chả hề hay biết .

Đấy là khi trái tim bạn đau còn trái tim người í thì vẫn đập nhịp nhàng .

Đấy là khi tình yêu của bạn cho đi nhiều mà chả nhận lại được bao nhiêu mà cũng có thể là dù một chút cũng không có .
Đấy là khi bạn không thể bước tiếp, không thể làm tổn thương trái tim mình thêm nữa .

Đừng cố bước vào con đường không phải dành cho mình để rồi chuốc lấy đau khổ và bế tắc .

Ngoài kia chắc chắn có người chung nhịp đập với trái tim của bạn.

Đó mới chính là một nửa đích thực của bạn .

Đôi khi bạn phải chọn giữa đi tiếp và rẽ sang một con đường khác.

Đôi khi bạn phải dũng cảm chọn dừng lại để đi một con đường mới ...

Nhưng phải làm sao khi đã yêu 1 ai đó quá nhiều ...?

Còn tôi tôi vẫn cứ chờ ,mong một điều mãi chỉ là cơn gió .....

Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Suy ngẫm

Ai cũng có một khoảng lặng cho riêng mình, để suy nghĩ về tình yêu, về cuộc sống, về tương la và về những người thân. Cần một khoảng lặng trong tâm hồn, để không còn chỗ cho sự ưu phiền, để thấy tự tin. Mỗi phút giây đi qua là một khoảng thời gian mà chúng ta ngập tràn niềm vui và hy vọng hoặc rơi vào thất vọng, âu lo.

Dù cuộc sống có diễn ra thế nào đi nữa, chúng ta cũng nhận ra một điều: “Đằng sau những gì xảy ra đều ẩn chứa một cái gì đó để chúng ta suy ngẫm và trải nghiệm.”. Trong giây phút đau khổ chúng ta mới cảm nhận được những điều tốt đẹp và quý giá của cuộc sống.

Trân trọng, cảm nhận và lưu giữ những ký ức tươi đẹp trong từng giây, từng phút bạn nhé. Bởi đó chính là những giây phút giúp chúng ta thăng hoa. Đó là sức mạnh nâng đỡ tâm hồn khi chúng ta gặp đau khổ. Phải vượt lên những giây phút yếu đuối đừng để nó sân lấn tâm hồn bạn.

Một mình với khoảng tối bao la giữa một Sài Gòn ồn ào, xa hoa và tráng lệ tôi tự mỉm cười và nhận ra cuộc sống có nhiều điều thú vị. Tôi tin rằng cái gì đã qua không bao giờ biến mất, nó chỉ chuyển hóa sang dạng khác mà thôi, nó nằm đâu đó trong đáy lòng, chờ một ngày thức dậy để trào dâng. Bạn có tin điều đó không?

Triết lý

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2012

Hạc giấy

Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao ân tình. Có một chàng trai gấp 1000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một anh nhân viên quèn, tương lai chẳng có vẻ gì tươi sáng nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi có một hôm người yêu của anh nói nàng sẽ đi nước ngoài, sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Nàng lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để nó ngủ yên trong ký ức mỗi người. Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào công việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều trước đây vì thiếu nó mà người yêu bỏ rơi anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những ngày tháng xưa cũ. Một ngày mưa tầm tã,trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa cơn mưa gió. Chàng trai nhận ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh.Anh muốn họ thấy rằng anh không còn như xưa,rằng bây giờ anh đã có công ty riêng,có xe hơi sang trọng...Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ từ chối đã làm đựơc điều đó.
Đôi vợ chồng già bước lầm lũi về phía nghĩa trang. Vội vàng anh bườc ra khỏi xe và đuổi theo họ. Anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh,như thể thời gian không bao giờ làm thay đổi nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ buc chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh,những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: Nàng không hề đi nước ngoài. Nàng mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.

Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012

Tâm trạng anh

Cần một ngày để làm quen một người

Cần một tuần để tìm hiểu một người

Cần một tháng để y một người

Cần một năm để cố gắng yêu người đó nhiều hơn

Cần một đời để chứng minh tình yêu của mình, nhưng chỉ một giây đã đánh mất người mình yêu mãi mãi

Thành thật xin lỗi em.

Đừng giận anh nữa nhé./.

Hi...hi