Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

Tôi và nỗi nhớ

Đôi khi ta chẳng thể nào quên đi nỗi nhớ, đôi khi ta cứ chìm mình vào vụn vỡ yêu thương để tìm chút yêu thương còn sót lại. Đôi khi, ta cố với chạm lấy những yêu thương để nắm lấy chút gì đó chẳng phải là tan nát. Và đôi khi ta muốn hét lên thật to để ai đó biết rằng ta yêu ai đó nhiều lắm, nhớ ai đó nhiều lắm, ai đó biết không.
 Ta chẳng biết rằng trái tim ta đang rên rỉ một nỗi nhớ, chẳng biết rằng trái tim ta đang thổn thức vì ai đó. Chẳng thể nào cất lên thành tiếng, chẳng thể nào né tránh được nỗi đau, chẳng bao giờ phủ nhận được lòng mình đang đau thắt, chẳng bao giờ, chẳng bao giờ người ơi.
Ấy vậy mà ta lại làm mọi cách để tim ta thôi nhớ người, thế nhưng tim ta chẳng bao giờ thôi nhớ, nó cứ rên rỉ, cứ khóc than, cứ trách móc ta sao ngăn cản nó nhớ người. Thế đó, thế nên ta chẳng thể làm được gì, ta ngừng cản, ta mặc cho tim ta nhớ, mặc cho những nhớ mong chui rúc xâm chiếm con tim ta. Ta mặc kệ, ta chẳng ngăn, mà ta kiệt sức rồi, ta bị tình yêu người đánh bại rồi, nên ta chẳng ngăn cản được đâu. Tim ta nhớ người hay ta đang nhớ, hay là cả hai trong cái ta của ta đang nhớ người?
Ta có quyền được nhớ người phải không? Có quyền được yêu người nữa phải không người? Ta chẳng thể ép người cũng nhớ và yêu ta, mà ta đâu có quyền làm như thế đúng không? Người à, ta nhớ người, nhiều lắm. Người đừng mang nỗi nhớ ấy vùi chôn người nhé, đừng cấm đoán nỗi nhớ trong ta. Ta xin người đó, hãy cho ta được nhớ người! Và ta chẳng là người, người cũng chẳng phải ta, ta không biết trái tim người nghĩ về ta như thế nào, ta chẳng thể nào biết được trái tim ấy có chỗ nào cho ta hay không. Nhưng ta biết rõ một điều rằng với ta người vô cùng quan trọng, trái tim dành tất cả cho người. Người nghe không?
Nhiều khi ta chẳng biết ta đang nhớ người, người à. Và bất chợt một hình ảnh người hiện lên trong tâm trí, ta mới giật mình và rồi vô tình ta đánh rơi nỗi nhớ. Một nỗi nhớ không tên. Ta lại nhặt, lại gom và lại đem trả cho nỗi nhớ người trong ta.
Người có yêu ta như ta yêu người? Điên cuồng và say đắm, thủy chung và ngốc nghếch. Người và ta có như trăng và sao. Người à, ta sẽ ôm người gói chọn hết tương tư. Ta biết sẽ chẳng thể nào như thế, chẳng thể nào một vì sao đêm khuya và vầng trăng mà ta ước được bên nhau đúng không. Đúng, sẽ chẳng thế?
Ta nhớ người, người có nhớ ta? Chẳng phải là tham lam, chẳng phải là ích kỷ nhưng thật sự ta nhớ người, ta yêu người, rất nhiều. Ta chẳng gói gém tất cả của khi xưa vào trong túi nhớ, túi thương trong con tim bé nhỏ của người. Trái tim ta nhỏ bé mỏng manh nhưng tất cả, tất cả là dành hết cho nỗi nhớ, cho tình yêu với người. Tất cả.
Một chút nhớ thôi hay là vô vàn chút nhớ? Nhớ... thì ta tìm đâu chút quên hỡi người? Ta chẳng thể lang thang cùng nỗi nhớ trong ta được, vì ta sợ những tổn thương và những giọt lệ tình. Nó sẽ làm tim ta đau, làm tim ta sót, làm mắt ta cay và ướt mèm trên nỗi nhớ... Ta chẳng thể nào người à, chẳng thể cùng phiêu bạt trong miền nhớ hoang hoải ấy, vì ta đã vắt kiệt sức cho tình yêu với người, với nỗi nhớ không tên trong ta. Ta chẳng để nỗi nhớ ấy bơ vơ, ta cùng nỗi nhớ ấy khóc cho cuộc tình đời ta, cùng nếm vị mặn và chút xót xa của dòng nước mắt.
Không tên. Là nó đó, cái nỗi nhớ điên cuồng chiếm giữ cả con người ta. Đau vì nhớ, ngã vì yêu nhưng ta chẳng bao giờ hối hận. Vì ta yêu người, ta nhớ người. Người hãy để ta nhớ người nhé, người nhớ ta cũng được, không nhớ ta cũng được người à, nhưng xin người hãy cho ta được nhớ!
Một đêm khó ngủ tháng 8 năm 2012
Mr: KTH

Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012

Gửi mùa thu

Xáo trộn trong anh lúc này là em, là Mùa Thu Hà Nội, là tình cảm anh dành tặng cho em, dành tặng cho mùa Thu Hà Nội! Vâng bước chân anh đã đi qua mọi nẻo đường tổ quốc từ đồng bằng, đến miền núi, biên giới và hải đảo, đi đâu, ở đâu và về đâu thì góc nhỏ trong trái tim anh vẫn dành riêng cho em và cho mùa Thu Hà Nội một tình cảm yêu thương.
Ai cũng bảo "Hà Nội đẹp nhất là vào Mùa Thu!". Thu Hà Nội có nắng vàng, có gió heo may, có trời xanh, có mây trắng, có những trảng cỏ mướt mắt trông vào buổi sáng tinh mơ, có mái chùa uy nghiêm, sừng sững, có mái nhà rêu phong phố cổ, có những trái sấu, hàng me... có lá bàng, có gốc lộc vừng trầm mặc như đã có tự ngàn đời... có những làn sương nhẹ mơn man để mặt hồ lao xao từng con sóng... đâu đó những chú cá con nghịch ngợm, nhảy tanh tách đớp mồi để mắt ai sáng bừng lên rồi nhập nhòa, chấp chới, chơi vơi...

Ai đã sống ở Hà Nội sẽ thấy:

Mùa Hạ khiến người ta chẳng muốn đi, chỉ muốn ngồi ở đâu đó cho mát;

Mùa Đông càng không muốn ngồi và cũng chẳng muốn đi;

Mùa Xuân chỉ thích đi thôi, ngồi thì... còn đâu là xuân nữa...

Chỉ có Mùa Thu là đẹp, là quyến rũ, Thu Hà Nội khiến cho người đi cũng đẹp và người ngồi càng đẹp hơn! Bởi Thu Hà Nội, có gió nhẹ, có cái lạnh se se, khiến con gái Hà Nội đẹp dần lên trong khăn áo, trong sắc Thu và trong mắt tụi con trai...


Em à! Hà Nội hôm nay, Thu thật đẹp, bước ra ban công để ngắm đất, nhìn trời. Anh muốn đi đâu đó một mình và đêm qua anh đã một mình đi tới sáng, đã thưởng thức Thu Hà Nội một đêm... trọn vẹn. Hà Nội về đêm tuyệt đẹp, vẻ đẹp không lẫn vào đâu được anh muốn miêu tả nhưng thực sự không biết dùng từ chỉ để miêu tả hết, anh chỉ có thể nói, nhẹ nhàng, tĩnh lặng, ấm áp, ở đó không gian và thời gian như hòa làm một anh đi mà không thấy mệt... Anh tự hào là người con của Hà Nội, tự hào vì Hà Nội đã cho anh tất cả, từ tính cách, vẻ láng mạn, nhẹ nhàng và say đắm...Hi...Hi.

Mấy ngày hôm nay dẫu những cơn mưa thu khiến đường phố Hà Nội còn nhiều đoạn trơn ướt, lầy lội; tiết thu Hà Nội còn có những day dứt, se sắt, băn khoăn... nhưng anh vững tin một ngày, sẽ có một ngày Thu Hà Nội thật đẹp trong mắt em!

Khi viết thư này anh có nói chuyện với một người bạn. Bạn anh đang ở rất xa Hà Nội, cô ấy là người Hà Nội. Khi nghe anh nhắc về đi, Thu Hà Nội đẹp lắm! Cô ấy cười và nói, tớ biết rồi, càng nói càng nhớ Hà Nội hơn! Ngày ở nhà, đạp xe trên đường, lá Thu nghiêng nghiêng rớt xuống rỏ xe, tớ đưa tay với nhặt, có lần suýt ngã... giờ nhớ lại... cay cay sống mũi vì nhớ... Thu ở nơi đây cũng đẹp nhưng không đẹp bằng Thu Hà Nội, cũng đầy nắng, đầy gió, có rất nhiều lá vàng, lá đỏ, lá xanh... lá vàng rơi rụng phủ kín mặt đường, vương cả trên áo... những chiếc lá cứ vẹn nguyên từ khi sinh ra đến khi rụng xuống... tớ chắc cậu sẽ thích với bài thơ "Đừng động vào cây mùa lá rụng!" Ừ, phải rồi, những chiếc lá cứ vẹn nguyên như tấm lòng của những đứa con Hà Nội... xa Hà Nội, nhưng luôn hướng về Hà Nội. Anh lặng im để nghe bạn anh kể:

Thu ở bên này, tớ thích ngồi giữa đất trời để được sống với thiên nhiên, cỏ cây... thanh thản và nhẹ lòng lắm... những khi ngồi trên ghế công viên, con gái tớ cứ tung tăng chạy nhảy, bặp bẹ những câu hỏi "vì sao, tại sao?"; bi bô những câu nói "tiếng Anh, tiếng Việt..." tớ lại mỉm cười và ước được vẹn nguyên như thế về bên Hà Nội, bên hồ Gươm để nhìn ngắm sắc Thu Hà Nội, được nghe tiếng chuông đồng hồ rong rả, thả rơi... rớt vào tâm can... hẳn sẽ nguôi ngoai nỗi nhớ quê nhà lúc này bạn ạ!

Vâng thu Hà Nội có trong tất cả tâm hồn con người Việt. Một mùa thu nữa lại về!

Một ngày đầu Thu tháng 8 năm 2012.

KTH
.

Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

Bức thư anh chưa đọc

Anh và chị  yêu nhau từ ngày hai người còn đang ngồi trên ghế giảng đường đại học. Ngày đó anh học năm thứ ba còn chị mới học năm thứ nhất đại học. Theo tiếng gọi cả nước lên đường kháng chiến. Anh đã gác lại chuyện học tập, làm đơn tình nguyện lên đường đánh giặc. Thanh niên ngày đó ai cũng vậy, anh cùng là người trong số đó.

Chuẩn bị lên đường ra trận, anh đến tạm biệt chị. Biết được tin này chị rất buồn và động viên anh yên tâm lên đường chiến đấu, hẹn gặp anh vào ngày thống nhất.

Trước khi anh lên đường ra trận chị tặng anh chiếc khăn mùi xoa thêu hai con chim bồ câu, bên dưới là tên của anh và chị. Chiếc khắn đó được tách ra làm hai, một phần chị giữ, một phần anh giữ.

Đây là kỷ vật mà chị giữ và nâng lưu đến tận bây giờ. Anh vào bộ đội và lên đường ra trận đúng ngày Hà Nội vào thu, thời tiết lúc đó quá đẹp và thơ mộng, trên đường đi anh viết về chị, viết về lúc hai người bên nhau, viết về tình cảm mà anh đã dành cho chị. Nội dụng đó được anh viết trong cuốn nhật ký của mình. 

Chiến tranh ngày một ác liệt, đơn vị nơi anh đóng quân bị điều vào mặt trận Quảng Trị, mặt trận này vô cùng ác liệt, trước lúc ra trận bao giờ anh cũng viết nhật ký, viết về chị, viết về sự khốc liệt của chiến tranh.

Mặt trận Quảng Trị vâng mặt trận Quảng Trị ngày đó rất ác liệt quá. Anh biết vào đó sẽ không bao giờ trở về, vậy mà anh vẫn vào, vậy viết thư cho chị với câu từ đầy yêu thương của người con trai nơi chiến trường. Nhận được thư anh chị rất cảm động, động viên anh rất nhiều. Mong anh chiến đâu và sớm trở về bên chị

Bức thư chị gửi cho anh là lúc chiến tranh tại thành cổ Quảng Trị đang diễn ra quá nóng, thư chị gửi, anh chưa kịp mở ra đọc, chỉ kịp cho vào trước áo ngực bên trái, chắc anh mãi mãi không bao giờ đọc được bức thư mà chị gửi vì anh đã ra đi trong một trận thả bom của giặc Mỹ.

Đợi mãi, đợi mãi mà không nhận được thư anh gửi về, chị linh cảm có chuyện không lành đến với anh, nhưng không biết chuyện gì. Thời gian rồi cùng đi qua. Ngày chị tốt nghiệp ra trường cũng là lúc chị nhận được tin anh hy sinh. Biết được tin này Chị như người chết đứng, muốn khóc, muốn hét lên nhưng không được.

Ra trường chị xin làm việc tại ngành giáo dục mang hết kiến thức đã học được ra dậy tụi trẻ. Thời đó nhiều người đến với chị lắm nhưng chị không nhận lời yêu ai vì chị vẫn hy vọng rồi có ngày anh sẽ trở về. Lúc này chị đã hơn 40 tuổi, cái tuổi lấy chồng vào độ tuổi này là khó quá. Hàng đêm chị vẫn nhớ về anh, vẫn cầu mong anh trở về bên chị, cùng chị xây dựng một gia đình hạnh phúc. Một ước mơ thật giản dị.

Chiến tranh đã đi qua lâu rồi, vào một ngày tháng 10 năm 2010 chị mơ anh trở về bên chị, anh nhìn chị âu yếm và mỉm cười, lúc đi, anh chỉ nói rằng anh đang nằm bên ngoài thành cổ, chị giật mình tỉnh giấc. Ngày hôm sau chị xin nghỉ lên đường vào Quảng Trị theo đúng lời anh nói. Vào đến nơi, chị liên hệ với Ban quản lý thành cổ Quảng Trị, anh trưởng ban cho chị biết thành cổ đang trong thời gian mở rộng và quy hoạch lại.

Chị kể lại chuyện gặp anh trong giấc mơ và nói với anh trưởng ban biết. Anh trưởng ban cho chị biết có 7 hài cốt của chiến sỹ ta hy sinh trong trận đánh thành cổ. Trong đó có một  bức thư của một người con gái gửi cho chiến sỹ ta để trước áo ngực. Bức thư chưa được mở ra đọc. Đấy là bức thư chị gửi cho anh nhưng chưa được mở ra, nhận ra đó là anh, chị quá cảm động và nước mắt cứ thế trào ra, cố kìm nhưng không được, vâng chị đã tìm thấy anh. Nhưng anh và chị bây giờ mỗi người ở hai thế giớ quá xa, chị muốn đến với anh nhưng không được.

Hàng năm cứ đến ngày 27/7 chị lại vào Quảng Trị thăm hương cho anh. Mong anh sớm được siêu thoát, mong hương hồn anh được ấm áp nơi suốt vàng, anh hãy đợi chị vào một ngày gần nhất nhé. Chị nghĩ vậy

Chị của ngày đó bây giờ đã ngoài 50 tuổi, không lấy ai, không yêu ai, tình yêu chị dành cho anh vẫn như ngày nào, vẫn sắc son, thủy chung!

Đó là câu chuyện có thật mà tôi đã chứng kiến, đã được nghe  trong một chuyến đi tác gần đây khi đến thăm thành cổ Quảng Trị.

Ôi những người phụ nữ Việt Nam các chị đã huy sinh, giám hy sinh về tình yêu của mình, thật đáng quý, thật đáng trân trọng, thật đáng để chúng ta suy nghĩ trong thời buổi này.

Quảng Trị một ngày tháng 6 năm 2012.