Đôi khi ta chẳng thể nào
quên đi nỗi nhớ, đôi khi ta cứ chìm mình vào vụn vỡ yêu thương để tìm chút yêu
thương còn sót lại. Đôi khi, ta cố với chạm lấy những yêu thương để nắm lấy
chút gì đó chẳng phải là tan nát. Và đôi khi ta muốn hét lên thật to để ai đó
biết rằng ta yêu ai đó nhiều lắm, nhớ ai đó nhiều lắm, ai đó biết không.
Ta chẳng biết rằng
trái tim ta đang rên rỉ một nỗi nhớ, chẳng biết rằng trái tim ta đang thổn thức
vì ai đó. Chẳng thể nào cất lên thành tiếng, chẳng thể nào né tránh được nỗi
đau, chẳng bao giờ phủ nhận được lòng mình đang đau thắt, chẳng bao giờ, chẳng
bao giờ người ơi.
Ấy vậy mà ta lại làm mọi
cách để tim ta thôi nhớ người, thế nhưng tim ta chẳng bao giờ thôi nhớ, nó cứ
rên rỉ, cứ khóc than, cứ trách móc ta sao ngăn cản nó nhớ người. Thế đó, thế
nên ta chẳng thể làm được gì, ta ngừng cản, ta mặc cho tim ta nhớ, mặc cho
những nhớ mong chui rúc xâm chiếm con tim ta. Ta mặc kệ, ta chẳng ngăn, mà ta
kiệt sức rồi, ta bị tình yêu người đánh bại rồi, nên ta chẳng ngăn cản được
đâu. Tim ta nhớ người hay ta đang nhớ, hay là cả hai trong cái ta của ta đang
nhớ người?
Ta có quyền được nhớ
người phải không? Có quyền được yêu người nữa phải không người? Ta chẳng thể ép
người cũng nhớ và yêu ta, mà ta đâu có quyền làm như thế đúng không? Người à,
ta nhớ người, nhiều lắm. Người đừng mang nỗi nhớ ấy vùi chôn người nhé, đừng
cấm đoán nỗi nhớ trong ta. Ta xin người đó, hãy cho ta được nhớ người! Và ta
chẳng là người, người cũng chẳng phải ta, ta không biết trái tim người nghĩ về
ta như thế nào, ta chẳng thể nào biết được trái tim ấy có chỗ nào cho ta hay
không. Nhưng ta biết rõ một điều rằng với ta người vô cùng quan trọng, trái tim
dành tất cả cho người. Người nghe không?
Nhiều khi ta chẳng biết
ta đang nhớ người, người à. Và bất chợt một hình ảnh người hiện lên trong tâm
trí, ta mới giật mình và rồi vô tình ta đánh rơi nỗi nhớ. Một nỗi nhớ không
tên. Ta lại nhặt, lại gom và lại đem trả cho nỗi nhớ người trong ta.
Người có yêu ta như ta
yêu người? Điên cuồng và say đắm, thủy chung và ngốc nghếch. Người và ta có như
trăng và sao. Người à, ta sẽ ôm người gói chọn hết tương tư. Ta biết sẽ chẳng
thể nào như thế, chẳng thể nào một vì sao đêm khuya và vầng trăng mà ta ước
được bên nhau đúng không. Đúng, sẽ chẳng thế?
Ta nhớ người, người có
nhớ ta? Chẳng phải là tham lam, chẳng phải là ích kỷ nhưng thật sự ta nhớ
người, ta yêu người, rất nhiều. Ta chẳng gói gém tất cả của khi xưa vào trong
túi nhớ, túi thương trong con tim bé nhỏ của người. Trái tim ta nhỏ bé mỏng manh
nhưng tất cả, tất cả là dành hết cho nỗi nhớ, cho tình yêu với người. Tất cả.
Một chút nhớ thôi hay là
vô vàn chút nhớ? Nhớ... thì ta tìm đâu chút quên hỡi người? Ta chẳng thể lang
thang cùng nỗi nhớ trong ta được, vì ta sợ những tổn thương và những giọt lệ
tình. Nó sẽ làm tim ta đau, làm tim ta sót, làm mắt ta cay và ướt mèm trên nỗi
nhớ... Ta chẳng thể nào người à, chẳng thể cùng phiêu bạt trong miền nhớ hoang
hoải ấy, vì ta đã vắt kiệt sức cho tình yêu với người, với nỗi nhớ không tên
trong ta. Ta chẳng để nỗi nhớ ấy bơ vơ, ta cùng nỗi nhớ ấy khóc cho cuộc tình
đời ta, cùng nếm vị mặn và chút xót xa của dòng nước mắt.
Không tên. Là nó đó, cái
nỗi nhớ điên cuồng chiếm giữ cả con người ta. Đau vì nhớ, ngã vì yêu nhưng ta
chẳng bao giờ hối hận. Vì ta yêu người, ta nhớ người. Người hãy để ta nhớ người
nhé, người nhớ ta cũng được, không nhớ ta cũng được người à, nhưng xin người
hãy cho ta được nhớ!
Một đêm khó ngủ tháng 8 năm 2012
Mr: KTH