Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

Tôi & Hà Nội


Một tuần lang thang đêm Hà Nội. Thật ngớ ngẩn khi gần một tuần không ngủ, một cách hành xác không giống ai? Mình thích thế! Vậy là đã kết thúc cái cảm giác phiêu kéo dài cả một tuần, bảy đêm lang lang, bảy đêm suy nghĩ linh tinh. Có rất nhiều câu danh ngôn, rất nhiều sách vở bàn luận về những vấn đề của cuộc sống, nhưng chỉ khi nào ta thực sự trải qua thì mới có thể thấm hết được.
Hà Nội rất đẹp khi đêm về. Những dãy phố dài im lìm, những hàng cây lặng lẽ sóng đôi, những tiếng nhạc vọng đến từ một nơi rất đỗi mơ hồ. Ôi, vậy là đã sang Thu rồi sao? Thời gian trôi nhanh quá. Nhưng trước sự im lìm của phố, thời gian cũng đã nghiêng mình. Những mái ngói trầm tư, bình yên với cái tâm của mình, không hề xao động trước những đổi thay ồn ào của cuộc sống.
Những con phố lạ, những con phố quen. Bước chân lang thang vô định trong một cảm giác bềnh bồng lạ lẫm. Có lẽ khi người ta không hiểu nổi bản thân mình là lúc sẽ có nhiều chuyện xảy ra. Gần đây tôi hay có dự cảm về cái chết. Một cái chết đến thật bất ngờ và không hề hẹn trước. Con người lạ thật. Khi không thì ngáp ngắn, ngáp dài than buồn, khi thì cuống cuồng vội vã mà than bận. Nhiều lúc lại thờ ơ với cuộc sống để rồi than chán. Chỉ có đêm luôn luôn không thay đổi. Đêm thức để xem người ta suy nghĩ về những gì dã trải qua, đêm vỗ về những mệt mỏi của ngày. Đêm Hà Nội đôi khi như một tiểu thư đỏng đảnh, chợt đến muộn màng, đôi khi như một ông già trầm tư với hơi thở dài, dài như đợt gió đông đến muộn.
Gió đưa thu hương vị của thu về rồi. Không là hoa sữa cũng chẳng phải là một mùi của một món ăn nào của mùa thu cả. Đó là một mùi thơm thật mơ hồ, mơ hồ đến mức thật ngớ ngẩn khi cố tìm xem đó mùi hương đó xuất phát từ đâu. Không biết mình là kẻ ngớ ngẩn thứ bao nhiêu khi mà mỗi mùa thu lại cố tìm trên những con đường quen, nơi có thể bắt gặp mùa thu một cách tình cờ như một nụ hôn bất ngờ thoảng qua. Một hương vị dịu ngọt, không nồng nàn như hoa sữa, không đằm thắm và quyến rũ như hoa lan, không hứa hẹn một sự chung thuỷ và trong sáng như ngọc lan. Nhưng nó như một tình yêu đến bất ngờ và ra đi trong sự bình yên. Có người bảo đó là mùi hương của một loại cây tầm gửi, nhưng thật bực mình khi mỗi lần nhận được"nụ hôn" của Thu thì những cây xung quanh chẳng hề có nổi một nhành tầm gửi. Đành vậy thôi, cứ bình yên mà đón nhận tình yêu mà mùa Thu dành cho mình vậy.
Không biết ở nơi khác như nào, nhưng tôi đặc biệt yêu những con ngõ ở Hà Nội. Chỉ cần rẽ ngang một con phố, vậy là đã có một ngõ đón bạn. Những con ngõ tôi đã đi qua luôn có một dấu ấn kì lạ của cảm giác. Có những ngõ đầy hương hoa như ở khu Ngọc Hà ngày xưa, có những ngõ thật cổ kính mà luôn cho ta cảm giác bình yên. Ngõ Hạ Hồi ban đêm mang cho ta một sự gần gũi lạ kỳ mà ban ngày vốn ồn ào đến vậy. Ở ven Hồ Tây có một số làng nhỏ như làng Đông, làng Yên Thái, có rất nhiều ngõ rất đẹp, đẹp như một Việt Nam trong tiềm thức của mỗi người, như những bài học vỡ lòng tuổi ấu thơ, thật trong sáng, thật bình yên mà rất đỗi thiêng liêng. Những cổng vòm cổ kính với những nét chữ nôm thanh tú, những rong rêu thời gian. Ngày ngày càng nhiều cao ốc mọc lên, những cửa vòm bình dị dần dần bị thay bằng cánh cửa sắt lạnh lùng, những rong rêu thời gian không còn mà thay bằng những nước sơn bóng lộn làm ta càng thêm yêu những vẻ đẹp "vang bóng một thời".
Với những xô bồ của ngày, đêm là thời gian mà ta thật thảnh thơi mà đối diện với chính mình. Những câu hỏi đau đầu của ngày thật bình thường trước trầm tư của đêm. Những người yêu nhau giận dỗi, cáu gắt ban ngày để rồi đêm đến, sợi dây im lặng nối liền quá khứ-hiện tại gợi lại những yêu thương. Đêm nhẹ nhàng, chầm chậm như một thước phim quay ngược yêu thương, cho trái tim lòng vị tha và sự bình yên trong tâm hồn. Đêm chậm rãi để ta kịp nhận ra mình trong những thời gian xa dần, để không thốt nên bàng hoàng: mình đã khác xưa nhiều quá.
Chậm rãi, nhưng đêm vẫn trôi, và cũng tới lúc phải nhường chỗ cho bình minh. Thật khó để có thể đón một bình minh trọn vẹn ở giữa chốn đô thành, khi những tia nắng ban mai đầu tiên bị che khuất sau những ngôi nhà cao tầng đồ sộ. Bước chân đưa tôi đến cầu Long Biên, một cây cầu dần dần bị lãng quên khi ngày nay người ta một bước lên xe máy, hai buớc chạy ô tô. Cây cầu chứng kiến bao thăng trầm trong suốt lịch sử của hai cuộc kháng chiến. Giờ đây khi những cây cầu khác mệt mỏi nghỉ ngơi chốc lát để một chốc nữa lại oằn mình duới những làn xe thì cây cầu này lại khác. Nó đón nhận niềm vui của những người lao động bình dân hồ hởi bước vào ngày mới với những rau, hoa, quả tươi chở về chợ Long Biên trong niềm vui âm thầm và lặng lẽ. Họ thật khẽ như sợ làm mất những khoảnh khắc của bình minh, và thật khẩn trương để rồi bình minh trên cầu thật nhẹ nhàng; những tia sáng ấm áp đầu tiên hiện ra, xua bớt cái không khí se se lạnh của buổi chớm Thu. Cây cầu như một con rồng khẽ uốn mình chào đón mặt trời để chuẩn bị cho một ngày mới.
Tôi đón bình minh ở một làng ven đê, ngày mới đón tôi bằng những tiếng gà gáy râm ran. Trong trái tim của người Việt Nam ta, có ai dám chắc rằng không có hình ảnh của một làng quê ngự trị? Không có những buổi trưa râm ran tiếng gà, những mùi thơm rơm rạ, những cánh đồng lúa ngát hương? Những tia nắng ló lên từ rặng tre xa tít, chạy dài theo cánh đồng và rồi ùa đến quanh tôi. Cảm giác thật tuyệt vời, như là được vỡ tan ra theo những tia nắng lung linh, bay đi, bay đi theo tiếng gọi của bình minh, bay đi để trở về với cội nguồn...
Kết thúc việc lang thang. Tôi trở về với chính mình, để biết yêu cuộc sống này hơn. 

Tôi & Hà Nội Năm 2012.