Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

Mùa Yêu

Khi chú ve cuối cùng trút bỏ bộ giáp xác trên gốc sấu già, hóa thân về với lòng đất mang kiếp bọ sâu; cũng là khi trong xao xác chiều, ta như thấu hơn tiếng lòng của mỗi chiếc lá sấu lúc lìa cành, lại viên mãn trong giấc mơ được dệt nên tấm thảm vàng cho mùa thu Hà Nội.

Thu đã về, Hình như với Hà Nội, thu dẫu mang nhiều cảm xúc của từng cung bậc khác nhau, nhưng vẫn giữ cho mình nét mỏng manh đặc biệt.

Trong nhàn nhạt của nắng, trong dìu dịu của gió, những chùm sấu chín đầu mùa cố nép mình trong từng bó lá xanh, để khiến cả hương sấu dương như cũng chỉ nhan  chát chút vị thu vàng. Mùa thu cũng là mùa của cốm mới, Cốm làng Vòng xưa. Cốm Mễ Trì nay. Những hạt cốm được làm từ bàn tay chai sần của của những người mẹ, người em một nắng hai sương, yêu hạt thóc làng như yêu người tri kỷ. Những hạt cốm mang màu xanh đến trong mát lòng ấy, như chắt từ mưa nắng mà thành, để cả cái vị cốm vẫn nồng nồng hương sữa lúa ấy, cũng như kết từ bão lũ dùm dành mà nên. Trên đôi quang gánh cổ xưa, những hạt cốm đã được gói trong từng lớp lá sen, như cũng mang theo cả chút hương quê gửi về nơi phố thị.

Thu đã về. Trong cái mơ màng của những hồ nước còn ngái ngủ, sương như tấm lụa mỏng choàng lên gương mặt hồ, chở theo cả man mác hương hoa sữa cứ như muốn cùng mắc lại với thu. Những chùm hoa sữa mỏng manh, trăng trắng, xinh xinh nở e ấp trong những tán lá xanh của những thân cây già dọc con đường Nguyễn Du; Như cố ướp lên phố thu cái mùi hương nồng nhẹ mà hoa lọc từ máu của đất, vắt từ lửa của trời Hà Nội.

Trên những mái ngói mà màu thời gian đã phủ mờ bao lớp rên phong, ta như chợt tìm ra một hồn phố cổ của Hà Nội ngày chưa xa, với biết bao trầm tư trong thế sự đổi dời.

Thu đã về. Màu đời như sánh lại trong sắc vàng của lá, sắc xanh của trời, để ai còn thấy mình thương nhớ hồn thu, chắc không dại gì bỏ lỡ dịp may được thêm một lần đắm mình giữa tình thu quyến rũ.

Đi trong heo may của gió, hình như cái chút lành lạnh của thu sao khiến ta cứ nao nao một nỗi nhớ mơ hồ, có phải cái nỗi nhỡ không tên tuổi, không địa chỉ kia, rồi sẽ còn theo thu đi đến hết mỗi kiếp người; để khiến ai đã một lần được mắc với thu Hà Nội, mới chợt hiểu ra rằng; bây giời mới đúng mùa yêu

Thu Hà Nội.

KTH.

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

CHIỀU MƯA

Mưa to trong một chiều tháng chín não lòng trong lời bài hát “Trời không mưa, anh cũng lạy trời mưa…” Đấy là  áp thấp nhiệt đới lạc mùa, lạc đường, vô tình lướt qua nơi này những trận mưa rào rả rích. Đường phố sũng nước mưa. Ánh đèn xe nhập nhoạng không soi tỏ mặt người. Những bước chân vội vã đến tội nghiệp trong cái hư vô nhao nhác của ngày mưa. Thành phố bị bao phủ bởi màn mưa dày hơn nỗi nhớ.

Nỗi nhớ chiều mưa! Tôi nhớ về cái gì đó cồn cào. Chiều mưa mùa Hạ năm nào, quen em trong sự sắp đặt diệu kỳ của định mệnh, để rồi cùng em trải qua bao nhiêu ngày không nắng của cuộc đời ta. Em yêu mưa, cái mà anh từng gọi là “nước mắt của ông trời” khóc vì nuối tiếc khi phải xa một ai đó. Em cười! Nụ cười nhẹ nhàng mát lành như hơi thở của đất trời sau mỗi trận mưa tan. Em bảo “Anh là Hoàng Tử Mưa, Em là công chúa Bong Bóng, Bong Bóng tái sinh từ tình yêu của Mưa".

Kỷ niệm đong đầy trong tâm trí, chỉ trực tràn bờ trong một ngày mưa. Những dấu yêu một thời anh ghi khắc, thấp thoáng bóng dáng con đường hạnh phúc ngày nào hiển hiện trong mắt em, giờ lùi xa vào quá vãng. Giấc mơ về một mái ấm gia đình hạnh phúc nhạt nhòa trong vô định của thời gian. Cả bóng hình em, bỗng chốc hóa thành hư ảo....

Lạnh. Gió mùa Đông Bắc về theo mưa mang cho Hà Nội cái se lạnh trong hương hoa sữa nồng nàn. Hà Nội nhỏ hiền run rẩy như bàn tay cô gái biết yêu nhưng còn ngần ngại lần đầu nắm tay người thương tìm chút hơi ấm buổi giao mùa. Cựa mình trong chiếc vỏ chăn mỏng tang, ta nghe thấy từng hơi lạnh đang len dần trong không khí, lẩn khuất trong từng nếp áo, nếp chăn. Bất chợt cảm giác như mùa Đông đã về. Co ro trong giấc ngủ chập chờn hoang hoải, miệng mỉm cười trong những giấc mơ bình yên. Ngoài trời, mưa vẫn đang rơi...

Bao giờ mưa ngừng rơi cho anh thôi đừng nhớ nữa? Những nỗi nhớ ngày mưa như con đò thấp thoáng mùa nước lũ, chở anh qua không biết bao nhiêu bến đỗ của cuộc đời. Mỗi bến đậu ấy đều mang dấu ấn của em và mùa mưa năm nào. Nụ cười nồng ấm trên bờ môi em lạnh giá, mái tóc em ướt đẫm nước mưa, bờ vai gầy run rẩy vì lạnh để rồi trái tim lại rung lên thổn thức khi anh vòng tay ôm lấy em vào lòng…Tưởng tượng nối đuôi kỷ niệm. Có những tháng ngày đã đi qua không bao giờ trở lại nữa, để lại trong lòng người những nuối tiếc đầy vơi. Nhưng chẳng có thời khắc nào của cuộc đời trôi qua vô nghĩa cả. Mọi thứ đều ghi một dấu ấn đặc biệt lên cuộc đời ta, hình thành nên bản thân ta như hiện tại. Cảm ơn em – một tình yêu không thành…
Hôm nay là ngày anh ra đi theo hoạch định, anh sẽ đến một chân trời hoàn toàn xa lạ, bỏ cả Hà Nội, cả mùa thu, cả em lại sau lưng. Chỉ vì một lý do vô lý nào đấy về giấy tờ, anh vẫn còn lưu lại nơi này, để chứng kiến phút hấp hối của mùa thu, để phải chịu đựng nỗi nhớ đong đầy trong một ngày mưa tầm tã. Để lại nhớ về em, da diết trong nỗi nhớ không hình hài, nhưng quặn thắt trái tim bất chợt vì mưa mà hóa ra mềm yếu. Vâng mưa tháng chín lúc này vẫn rơi, rơi vào trong lòng anh, người con trai Hà Nội.

KTH

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

LÃNG QUÊN

Cô trở về căn nhà dấu yêu của anh và cô và trở về với chính minh. Để tìm lại tâm hồn mình đang lạc hướng, tìm lại cảm xúc chẳng thể chia sẻ với ai trong thực tại, một chút tạp niệm lặng yên của những ngày qua. Có những điều rất xa, rất mơ hồ và bâng khuâng không tả được, một chút gì đó xốn xang trong lòng. Thoáng một chút thôi xin được lặng yên... Vòng đời ơi, xin đừng đi quá nhanh như thế...Ta đã nghe thấy thiếu thốn và mất mát quá nhiều. Nhiều thứ đã đi qua. Không bao giờ còn có thể trở lại, không bao giờ...

Lâu rồi cô không có bài viết mới. Chẳng phải vì không có cảm xúc muốn chia sẻ, nhưng dường như cô thật là khó khăn và khổ sở để diễn đạt được bằng ngôn từ. Sao mình cứ than thở, thở than cho những nhỏ nhặt và vu vơ, cho những xúc cảm của cô với anh chợt ào ạt quay về. Cô lại mim cười với vụn dại chính mình. Vì đâu đó xung quanh mình còn có nhiều người mệt mỏi, đau ốm, và cô đơn hơn mình nhưng họ không cất tiếng thở dài...

Mấy hôm nay trời mưa nhiều cùng với những cơn gió lành lạnh bắt đầu thổi về, lá rừng cũng bắt đầu thay đổi màu sắc báo hiệu Thu sang. Một mùa Thu mới đang trở về với vạn vật. Lòng nao nao mơ về cái bảng lảng của trời Thu, cái se se lạnh của gió Thu, tiếng xào xạt của lá Thu, cả ánh huyền ảo của trăng Thu, tất cả như gieo vào lòng cô biết bao nỗi buồn không tên. Nên từng ấy năm, cô luôn cố công đi tìm một nơi bình yên, một chốn riêng mình. Nhưng chẳng tìm thấy nổi một chút bình yên trong chính tâm hồn. Đôi lúc cô cần ai đó kề bên để cùng nói chuyện, cùng chia sẻ...Nhưng những lúc khó khăn, mới nhận ra, mình không thể chia sẻ với ai.

Nhớ những đêm tối mở toang cửa sổ đón sương Thu lạnh, cô vùi mình trong chăn ấm, thích đọc truyện viết về tình yêu khi nó mới bắt đầu trong giai đoạn chớm nở. Thứ tình yêu ấy rất tình cờ, rất vu vơ. Khác xa với tình yêu của cô và anh đã lên men đủ độ chín. Cô nhớ những cái ôm chặt. Nhớ cái nắng hanh hao. Nhớ cả những điều chẳng thể đặt tên. Mùa lá vàng rơi rụng thành thảm vàng, thảm đỏ trải dài gót chân, như cùng cô góp nhặt những vui buồn, yêu thương, hờn giận theo từng chiếc lá. Đi qua rồi những ngày cơn mưa Hạ, đi qua rồi ánh nắng hè rực rỡ, chỉ còn tiết trời Thu vàng rượm cõi thơ. Nặng lòng với những kí ức không dễ nguôi quên.

Sáng tỉnh dậy cô thấy đầu trở nên trống rỗng, suy nghĩ trở nên hỗn loạn, rối ren. Những cảm xúc kỳ lạ mang lại rất mơ hồ không thể gọi thành tên, những bâng khuâng không biết bắt nguồn từ đâu. Cô không yêu nhưng nhớ. Không giận nhưng buồn. Đôi khi thấy tim nhói lên một cảm giác khó tả. Cô không quên được nỗi nhớ khờ khạo của năm tháng bên nhau, đó là những kí ức vụn vặt nhưng đong đầy tình cảm. Cô thèm trở về phiên bản cũ của tâm hồn mình, vì nơi đó bao giờ cũng là quãng thời gian tuyệt vời nhất trong tiềm thức của cô. Đặt trong cô những hoài niệm trong trẻo nhất của cuộc đời.

Cô từng rất yêu anh, người mà cô tin tưởng. Nhưng giữa cô và anh luôn có những khoảng cách quá lớn, khiến cô không thể nhận ra tình cảm anh trao, không đủ dũng cảm để đón nhận tình yêu đó. Cô quên mất một điều tình cảm không dễ dàng nhìn thấy, ta chỉ cảm nhận thấy nó mà thôi. Giờ thì cô đã hiểu những cảm giác mất mát người mà mình vô cùng yêu quý. Bước qua vụng dại ngày nào, cô sẽ dùng trái tim mình để cảm nhận được hương tình yêu đang lan vào trong từng nhịp thở...

Làm thế nào để thay đổi được trạng thái này ngày hôm nay. Đôi khi con người ta không thể chọn gì khác ngoài sự lãng quên để đi tìm bình yên cho mình. Có những chuyện là do ta cố tình mong muốn, nhưng có những chuyện lại nằm ngoài ý muốn bản thân. Giờ thì cô cũng nên để tình cảm đó ngủ yên trong góc nhỏ trái tim, vì anh và cô là hai đường thẳng song song không gặp được nhau. Nhưng ai cũng phải sống trong thực tại, chẳng dễ gì để không hoài niệm. Thôi thì cứ giữ cho mình một khoảng trời kí ức, để biết thương, biết nhớ, biết mình từng rơi vào tình yêu đong đầy một cảm giác thật đặc biệt.

KTH

Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

Giằng Xé

Đêm này mưa to quá, từng gọt mưa đang thổn thức rơi vào lòng Anh. Để rồi từng gọt mưa rơi xuống như nước mắt ai đang lặng lẽ vô bờ. Anh thấy mình thể không thể khóc, vì lòng quá xót xa khi thấy mưa vẫn rơi trắng trời. Con người ai cũng vậy khi vui sướng thường hay khóc. Nhưng khi đau khổ thường trở lên chai sạn muốn khóc cũng chẳng khóc được, lúc đó họ chỉ có ánh mắt dường như luôn hướng về một nơi nào xa xắm…Có lẽ nơi đó chứa đựng những khoảnh khắc của ngày xưa, cái ngày mà nước mắt thỉnh thoảng vẫn tuôn chảy vì hạnh phúc, vẫn tuôn chảy vì những giận hờn vu vơ. 

Đã xa lắm cái ngày anh nắm tay em chạy trốn khỏi cơn mưa, ngày đó anh vừa giận mưa, mưa làm anh và em mất tiêu một buổi đi chơi vui vẻ, nhưng lại thầm cảm cơn mưa đó vì chính nó đã tạo điều kiện cho anh và em công khai đứng sát vào nhau để cùng ngắm nhìn từng giọt mưa rơi. Ngày đó từng giọt mưa rơi cũng là từng giọt nước mắt của anh, những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc vô bờ, còn giờ đây…nước mắt anh đã ngừng chảy, còn mưa thì vẫn rơi…

Đối với anh giờ đây mưa đã không còn đẹp như xưa, bởi nó thiếu vắng mất hình bóng một người, người mà ngày xưa mỗi lần ngắm mưa anh luôn tưởng tượng hình bóng ai đang thấp thoáng…Ừ phải rồi ngày xưa anh thích ngắm mưa một phần cũng là vì em, bây giờ anh không còn thích ngắm mưa như xưa nữa, nhưng thay vào đó anh có một sở thích khác, mỗi lần trước cơn mưa mà gió to anh rất thích đắm mình trong làn gió, có lẽ gió giúp anh cảm thấy nhẹ lòng…

Những lúc như thế này, ngồi một mình nghe tiếng mưa rơi, tiếng mưa, tiếng gió ngoài kia ào ạt lắm, nưng sao anh thấy lòng mình bình yên đến lạ lùng…Có lẽ chỉ trong nỗi đau ta mới hiểu được nỗi đau, chỉ khi nỗi buồn đã lên đến đỉnh điểm thì nỗi buồn mới trở nên sâu lắng, bình yên chứ không còn giày vò, giằng xé…

Anh tưởng như mình có thể đếm được từng giọt mưa rơi bởi lúc này lòng anh đang rất thanh thản, anh vẫn còn đau, vẫn còn buồn, một thời gian nữa, anh biết và anh chấp nhận, anh không còn mải mê đi tìm sự bình yên nữa, sự bình yên là ở đây, sâu tận trong trái tim anh. Một trái tim đã một lần đau đớn, đã một lần rỉ máu theo bóng dáng ai đó…Anh cứ để cho nó đau, nó cần phải vậy, để anh biết rằng mình vẫn đang sống, mình vẫn đang tồn tại, mình vẫn còn cảm xúc…Rồi thời gian sẽ làm lành tất cả những vết đau, nhưng trong trái tim anh sẽ còn mãi một vết sẹo mang tên Em, Em biết không? Hôm nay trời rất đẹp, nhưng trong lòng anh mưa vẫn rơi…

Mưa Sài Gòn

KTH

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

Rau Muống Biển

Anh bước tới thật gần chầm chậm và khẽ cốc đầu Nó, Nó giật mình, quay lại nhìn anh, tủm tỉm cười một nụ cười buồn. Đôi mắt Nó nhìn về hướng xa xa nơi bầu trời hôm nay tô điểm những đám mây màu trắng tạo nên những hình thù kỳ lạ. Mặt biển trong xanh, phẳng lặng và in hình những đám mây xuống dưới mặt nước, nhưng có ai biết lòng nó đang sáo động. 

Những cơn sóng lòng đang trỗi dậy trong Nó. Có ai như Nó đi ra ngắm biển vào giữa trưa. Ánh nắng chói chang khiến đôi mắt nó nhòa đi. Không đội mũ, không khẩu trang, không áo khoác. Tất cả, chỉ là chiếc áo pull mỏng manh và quần jeans thường ngày nó vẫn mặc. Ngồi trên bãi cỏ Nó lại nhìn và cứ nhìn ra xa xa. Chỉ đơn giản vậy thôi...Suy nghĩ thế nào, Nó lại điện thoại cho anh và giờ đây anh lại ngồi cùng Nó. Vui nhỉ! Anh bảo Nó khùng, nhưng Anh vẫn cùng Nó nằm đây trên bãi cỏ mênh mông của biển, để những ánh nắng gay gắt hắt vào khuôn mặt thanh tú như đức mẹ của Nó, đến lúc bỏng rát, đen sạm. Nó khẽ mỉm cười và để lộ chiếc răng khểnh vô cùng đáng yêu. Anh quay lại nhìn Nó và khẽ hỏi, Em có chuyện gì sao? Vẫn giọng nói ấm áp ngân vang quen thuộc của anh ngày mới quen. Nó thấy lòng mình dường như ấm lại và chỉ khẽ nói không có gì anh ạ, em chỉ muốn ra biển và ngồi cùng anh . Anh biết vì sao không? Vì Anh đó. Đơn giản vậy thôi.

Anh tìm một gốc cây có che bóng mát và bảo nó lại đó. Anh ngồi đấy, Nó mệt và nằm trên chân anh. Cả không gian chỉ có mình Nó và Anh, cơn gió biển nồng nàn và mằn mặn. Lưỡi của nó có thể cảm nhận được cái vị mặn của biển và lòng Nó cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh. Bàn tay chai sạm vì phong sương của cuộc đời. 

Nó thấy thú vị khi mối quan hệ giữa Nó và Anh, tình bạn không ra tình bạn, mà tình yêu cũng chẳng ra tình yêu. Nó định nghĩa mối quan hệ này là như thế nào nhỉ và tình cảm này là như thế nào? Nó cũng chẳng hiểu nổi nữa vì anh chưa hề nói một lời yêu với Nó.

Nó thấy đây là mối quan hệ tự nhiên nhất, nhanh nhất và vui nhất và buồn cười nhất từ trước đến nay mà nó có được. Vừa ngủ, nó vừa cười một mình. Em cười gì vậy? Mộng du à? Anh hỏi, Nó vừa nhắm mắt lại, vừa nói, không nói đâu và cười hi...hi. Chỉ là tự nhiên chợt nhớ nên cười mà. Anh lại hỏi! Mà em lại có chuyện gì à? Không có gì đâu chỉ là những chuyện bức xúc, bực mình không kìm nén lại được. Có anh ngồi đây nên quên hết rồi và không nhớ nữa. Nói trả lời anh cộc lốc như vậy. Anh cười rõ là ngốc! Nó chỉ cười! Ngồi dậy Nó thấy một loại rau giống hình trái tim. Nó hỏi rau gì vậy anh? Anh nói, rau muống biển đó em.Vậy à. Giờ em mới biết đấy. Hèn gì, có nghe bài hát chuyện tình rau muống biển nhưng không biết rau muống biển là gì. Giờ biết rồi nhé. Nó vỗ tay và mỉm cười y như trẻ con vậy. Khùng vừa thôi bé. Thôi đi ăn cái gì chứ anh đói bụng quá rồi. Nó nhất trí. Nào cùng đi thôi. Anh vẫy tay nói, đứng gốc cây anh chụp bé tấm nha? Ok chứ. Hì, nó làm đủ hình dạng và có lẽ bên anh nó cảm thấy mình thật vô tư. Có lẽ, nhờ anh mà sau này nó lại biết giận, biết hờn, biết tức. Chứ không phải như khúc gỗ cứng nhắc trôi bồng bềnh giữa dòng sông của cuộc đời. 

Nói chuyện phiếm trêu chọc nhau, dẫn nhau đi ăn quán ven đường. Đôi khi, chỉ những đơn giản bình dân vậy mà thấy lòng nhẹ nhàng thanh thản và bình an. Về lại phòng, nó cảm thấy ấm áp và chìm vào giấc ngủ sâu để bắt đầu một cuộc hành trình mới và khẽ mỉm cười khi được đọc một tin nhắn từ anh "ngủ đi nha bé. Anh y e nhiều. Đó là lời tỏ tình đẹp và lãng mạn như rau muống biển. Nó đọc xong tin nhắn của anh và ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Lúc ngủ dạy nó thấy rất nhiều Rau muống biển có trên gường và lời tỏ tình của anh...thật lãng mạn và ấp áp. Bé à, Anh yêu em vô cùng...Nó vui sướng và chìm trong cảm xúc khó tả...Và Nó nói ngốc à, Em yêu anh từ lâu rồi, Em sẽ mãi yêu anh rau muống biển ạ.

KTH.

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

NHỊP ĐẬP


Chiếc xe buýt vẫn lăn bánh thật đều, bỏ lại sau lưng tiếng gọi vô vọng của Tuấn, anh guồng chân chạy đuổi theo chiếc xe như cố gắng nắm bắt cơ hội cuối cùng của chính mình. 

Nhưng người vô tình…xe lạnh lùng… khuất xa sau ánh nắng chiều nhuộm vàng trên con đường một ngày cuối thu. Tia nắng nhỏ nhoi hắt khẽ vào khung cửa kính, chạm phải giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô gái nhỏ, Linh đã nhìn thấy Tuấn, cô nhìn thấy người đàn ông mà cô yêu đã nỗ lực đuổi theo cô, thấy cả những hơi thở dồn dập, những nhói đau từ trái tim đang đập nhịp yêu thương nồng cháy. 

Việc cô nói lời chia tay Tuấn chính cô cũng không hiểu nổi lý do. Linh yêu Tuấn, yêu nhiều lắm, thậm chí tưởng chừng như còn yêu hơn chính bản thân cô vậy. Nhưng cô lại nói với anh rằng cô không còn muốn nắm tay anh đi trên con đường tình yêu đầy thơ mộng nữa, cô không muốn tựa vào bờ vai vững chãi trong những giây yếu đuối…

Cô chối từ và gạt bỏ tất cả. Một thái độ dứt khoát đến lạnh lùng. Để rồi bước đi thật nhanh, trốn chạy, vỡ òa cảm xúc. Những giọt nước mắt hòa trên môi thật mặn. Linh nhận ra, cô đã tự tay mình đặt vào câu chuyện tình một dấu châm hết, tự tay mình cào cấu những vết thương vào con tim bé nhỏ…và đau đớn, xót xa. 

Tiếng nấc nghẹn ngào giữa không gian yên ắng. Một tia nắng buồn vừa lướt qua ô cửa. Trong màn nước mắt ẩn hiện khung cảnh của buổi chiều hôm ấy, cũng một buổi chiều buồn, hiu hắt cơn gió heo may cuốn làn tóc mỏng, Linh vào viện thăm mẹ Tuấn, bà phó tổng giám đốc cao quý và đầy uy nghi. Vẫn ánh mắt nhìn làm cô gái thấy mình nhỏ bé và khép nép run sợ, mẹ Tuấn lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ của Linh. 

Cháu hãy rời xa con trai bác! Hãy làm như thế đi! Dạ…thưa bác….cháu…cháu…Bác cầu xin cháu được không!  

Cháu không thể….thưa bác…cháu..yêu anh ấy!. Người mẹ ấy đã thốt lên những tiếng cầu xin cô gái. Bà nghĩ mình sẽ mất đi đứa con trai mà bà vô vàn yêu quý. Một căn bệnh hiểm ác khiến bà suy sụp và trở nên lo sợ mọi thứ. Bà muốn chở che cho đứa con trai nhỏ bằng vòng tay ấm áp của người mẹ, dù người mẹ ấy có bệnh tật, ốm đau thì cũng sẽ dành những điều thiêng liêng nhất cho con mình. 

Con trai bà, phải được hạnh phúc. Trong mắt bà, cô gái nhỏ kia không xứng đáng với con bà, bà muốn ích kỷ. Một chút ích kỷ cho riêng bà thôi, như một ước nguyện cuối cùng của người mẹ. 

Tự bao giờ, ánh mắt sắc sảo của bà phó tổng trở nên bất thần và hướng ánh nhìn ra khung trời vô định. Bác cầu xin cháu…hãy rời xa con trai bác…đó là ước nguyện cuối cùng của bác…

Linh nhìn thấy người phụ nữ ấy đưa tay lau đi những giọt nước mắt. Linh biết chứ, cô biết bà đang lo lắng cho Tuấn người mà cả bà và Linh đều yêu hơn chính bản thân mình. Vì tình yêu lớn lao dành cho con trai, bà đã gạt bỏ đi cái thân phận cao quý mà mọi người vẫn nhìn bà trầm trồ ngưỡng mộ để nói lời cầu xin một cô con gái nghèo. 

Có tình cảm nào lớn hơn tình cảm mẹ dành cho con? Có gì thiêng liêng bằng sự hy sinh của người mẹ? Những giấy phút cuối đời ấy, niềm hạnh phúc duy nhất của người mẹ là nhìn thấy con trai mình hạnh phúc. 

Mặc dù, bà không biết rằng, Tuấn yêu Linh nhiều đến nhường nào…Linh đã đồng ý với ước nguyện của mẹ Tuấn. Lúc cô nhận lời, cô tựa hồ nhận ra rằng mình vừa đánh mất một điều gì đó thật quý giá….

Cô gái ơi, cô không định xuống xe à? Đây đã là trạm cuối cùng rồi đấy! Bác tài nhìn vào ánh mắt lơ đễnh của vị hành khách trẻ tuổi. Linh giật mình. Phải rồi, cô nhận ra mình chia tay Tuấn không phải vì hết yêu anh, cũng không phải do lo sợ Tuấn sẽ buông tay cô ra trên những chặng đường của tương lai vì cô biết, dù chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ luôn nắm chặt tay cô, sẽ không để cô rời khỏi anh đâu. 

Vì một lời hứa, vì một ước nguyện với tấm lòng của người mẹ. 

Bác ơi, cho cháu xuống đây ạ. Bóng tối bao trùm lên những gốc bàng già cỗi, màn sương đêm phủ trên những tán lá xanh run rẩy bởi cơn gió lạnh. Trong bóng đêm, người ta thường cảm thấy cô đơn và cần lắm một bờ vai ấm…Những chuyện buồn liên tiếp đến với Tuấn. Mẹ anh phải vào viện vì căn bệnh quái ác, anh không còn nhiều thời gian bên bà để chăm sóc và phụng dưỡng. 

Còn Linh, người con gái anh yêu say đắm bỗng dưng rời xa anh. Anh quay cuồng, ngập lặn trong những cảm xúc hỗn loạn. Lúc thì thấy lo sợ, hoang mang, lúc lại bất thần và dửng dưng với mọi thứ. 

Tuấn cảm giác như mình là một cánh buồm nhỏ đang trôi lênh đênh giữa lòng đại dương bao la. Có những lúc cánh buồm vươn cao đầy kiêu hãnh đối đầu với những cơn sóng gió. Nhưng lúc này đây, cánh buồm chẳng đủ sức gượng mình lên nữa. Sẽ là cam chịu? Sẽ là thất bại ? Tuấn đập mạnh bàn tay lên bàn tức tối. 

Anh ghét cảm giác khi phải đối mặt với sự thất bại. Anh sợ mình sẽ gục ngã như một lữ khách không còn hy vọng tìm thấy ốc đảo giữa xa mạc hoang vu. Không một bàn tay kéo dậy, không một lời động viên an ủi….Tất cả dòng suy nghĩ xoáy vào tận sâu nơi ngóc ngách của tâm trí làm Tuấn bật khóc. Anh gục đầu trên bàn giữa đống giấy tờ công việc cao ngồn ngộn, sống mũi cay cay, mắt nhòe đi và hoe đỏ…. Trong bóng tối, con người ta thường thấy mình nhỏ bé và trở nên yếu đuối. Cần lắm một nguồn sức mạnh từ tình yêu thương…

Những ngày tiếp theo trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, Tuấn lao vào công việc như một cái cớ để quên đi hiện tại chua chát. Suốt ngày người ta thấy con của bà phó tổng tất bật những lịch hẹn kí hợp đồng, những chuyến đi dài ngày làm ăn với đối tác. Có vẻ như, trong mắt mọi người thì anh đã trưởng thành và chín chắn, chả thế mà họ cứ không ngớt dành cho anh những lời tán tụng. Nhưng điều đó có nghĩa lí gì với anh đâu! 

Anh làm việc để quên đi những nỗi buồn sâu kín, làm việc để hành hạ bản thân mình trở nên xanh xao, suy nhược mà thôi. Giá mà được nghe giọng nói ấy thật nhẹ, được nghe tiếng hát ấy thật thanh trong. Hay đơn giản chỉ là được nhìn thấy nụ cười tươi tắn trong ánh nắng nhạt màu sau những chiều tan sở….Mơ hồ quá một tình yêu trở lại. Người con gái ấy vô tình khắc sâu bóng dáng thiên thần trong tim Tuấn rồi quay đi khi chưa kịp xóa mờ hình ảnh ấy. Để bây giờ, Tuấn gọi tên nỗi nhớ trong những đêm dài mộng mị. 

Tuấn vẫn đến viện thăm mẹ, anh ăn tối cùng bà trong viện, kể cho bà nghe những chuyện xảy ra trong công ty, và anh đã giải quyết công việc như thế nào. Trong ánh mắt người mẹ hấp háy niềm vui xen lẫn sự tự hào. 

Bà vui vì thấy con trai bà thật sự đã lớn rồi, đủ chín chắn và tài ba để quản lý mọi việc. Thế nhưng, ẩn sau sự vui vẻ của con trai, bà nhìn thấy những nỗi niềm tâm sự đang chất chứa. Có phải con bà chỉ đang giả vờ vui vẻ để bà được vui? Có phải con bà đang cố giấu che đi những cảm xúc thật sự? Yếu đuối chăng con trai của mẹ? Bà muốn thốt lên câu hỏi han con, để Tuấn gục đầu vào lòng bà kể lể những chuyện không vui như một đứa trẻ khờ dại. 

Còn Tuấn, anh đã nhìn thấy ánh mắt mẹ cười, vầng thái dương ấy thắp sáng trong anh một niềm an ủi và xua tan đi những gánh nặng anh mang trên vai. Anh mong muốn được nhìn thấy mẹ mình cười mỗi ngày, nụ cười giúp bà thêm tin và yêu vào cuộc sống, Tuấn cũng vậy. 

Duy chỉ có một điều…Bạn gái con đâu? Sao không dẫn cô ấy vào thăm mẹ? Dạ, bọn con chia tay rồi mẹ ạ. Con không biết lý do tại sao…cô ấy đi nhanh hơn cả một cơn mưa rào mùa hạ. Con sẽ quên được cô ấy chứ? Có lẽ là không mẹ ạ. Con nghĩ rằng chẳng bao giờ con quên được cô ấy, người mà con yêu thương nhất sau mẹ. 

Tuấn mỉm cười đưa quả táo vừa mới gọt trên tay cho mẹ. Tuấn biết mẹ mình không có cảm tình với Linh, cũng có lẽ vì vậy mà bà nghĩ rằng Tuấn sẽ chóng quên được cô ấy. Tuấn thấy mẹ thở dài và nụ cười trên môi đã tắt. Bà nhìn ra ngoài trời để chiêm nghiệm điều gì đó. Không gian lại chùng xuống giữa những tiếng vi vu gió thổi ngoài ban công bênh viện, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng hắt sau tấm rèm cửa. Một cái kết khởi nguồn cho sự bắt đầu của ngày trôi.

Đã ba tuần kể từ ngày Linh quyết định chia tay Tuấn. Tuy cắt đứt mọi liên lạc với người yêu nhưng cô vẫn dõi theo từng bước của anh trên chặng đường dài. Linh đã nhiều lần muốn chạy như bay đến bên anh khi thấy anh lê bước trong cơn mưa xối xả. Cũng có lần cô muốn vứt bỏ lời hứa để gọi điện nghe giọng nói ấm áp của anh, được đến bên anh bẽn lẽn và nhẹ nhàng tựa vào vai anh. Nhưng rồi Linh tự kiềm chế lại. Cô không muốn xóa những hình ảnh về anh và những kỷ niệm về mối tình đầu này. Làm sao quên được khi cô còn yêu anh? Yêu nhiều lắm! Dường như càng xa anh cô càng yêu anh nhiều hơn. 

Nhưng cô biết làm gì được khi chẳng thể bộc bạch điều đó với anh. Nén hơi thở dài trong đêm vắng, cô lắng nghe từng nhịp thời gian trôi, nghe từng nhịp con tim thổn thức, rồi cắm cúi viết những dòng chữ vào trang nhật ký. 

“Anh à, em nhớ anh. Thật sự nhớ phát điên lên mất. Từ ngày ấy, em chẳng được nghe giọng nói của anh, không có ai đánh thức em mỗi sáng, đón em về mỗi buổi đi về. Anh có biết, khi đi một mình trên phố, em thấy cô đơn thế nào không? 

Em đã nói là không cần anh nữa, không cần bờ vai vững chắc, những quan tâm chân thành và chu đáo…nhưng em sai rồi! Hơn bao gờ hết, em muốn mình nhỏ bé nép bên anh, muốn được bàn tay anh nắm thật chặt… 

Nhưng rồi em tự đánh thức mình. Mẹ anh không thích em. Bác nghĩ rằng em không hợp với anh. Điều đó làm em đau khổ biết nhường nào. Em biết, dẫu có chuyện gì anh cũng không bỏ rơi em, anh sẽ kéo em đứng dậy ủng hộ em bằng sức mạnh của tình yêu. Nhưng em sợ!

Em sợ ánh mắt của mẹ anh khi bác nhìn em. Ánh mắt ấy nói rằng em là cô gái nghèo, chẳng có gì đặc sắc, rằng em là một đứa mồ côi chỉ đáng thương hại chứ không đáng để yêu. Và em biết làm sao khi bỗng dưng một ngày ánh mắt bác nhìn em thật khác. Em chẳng làm gì ngoài việc gật đầu đồng ý với ước nguyện cuối cùng của người mẹ rất mực yêu con.

Anh ơi, hãy tin rằng em mãi yêu anh.” 
Linh gấp lại trang nhật ký để không phải đối diện với nỗi nhớ Tuấn. Cô muốn chìm đắm trong những giai điệu của Phú Quang muốn tìm thấy chút bình yên nơi tâm hồn vốn đã và đang bị xáo động.
Ban công tầng hai ngập gió, cô gái nhỏ chìm trong vũ điệu của trời đêm. Những ngôi sao lấp lánh kiêu hãnh tỏa vào nền nhung thứ ánh sáng kỳ diệu, gió hát vi vu, Linh tưởng chừng như nghe những mầm xanh đang cựa mình đón sương đêm. Sức sống vẫn âm thầm trỗi dậy dù bầu trời chẳng còn ánh nắng. Cuộc sống giá như đừng quá xô bồ tấp nập, con người rồi sẽ lặng mình nhìn lại những gì đã qua, để trân trọng, để yêu thương nhiều hơn với đời, với người….và cũng là cách để chuẩn bị hành trang vượt qua những mất mát đau thương. Nghĩ đến đây, Linh lại nhớ đến Tuấn. 

Cô lo sợ điều gì đó không may sẽ xảy ra. Đứng trước những ngã rẽ, con người ta đôi khi phải đưa ra lựa chọn thật khó khăn. Tuấn sẽ quên cô như một quá khứ đong đầy kỷ niệm, hay anh sẽ vẫn đi tìm cô, chờ đợi và là người yêu của cô? Không biết sự lựa chọn của Tuấn nhưng Linh biết được sự lựa chọn của chính mình. Cô đã buông xuôi, đã là người ra đi trước chứ không phải là Tuấn…
Ngày mai cô sẽ đi công tác, đến với vùng đất đầy nắng và gió để thực hiện loạt bài viết về con người nơi đây, hòa mình vào khung cảnh núi rừng yên tĩnh, giữa những con người mộc mạc, chất phác cô nghĩ rằng vết thương lòng sẽ nguôi ngoai.

Chuỗi ngày xa thành phố ồn ào tấp nập, nhịp sống nhẹ nhàng và yên bình của vùng đất lạ làm Linh thấy lòng nhẹ nhõm. Cô thường lên nương cùng các bà, các mẹ, cùng các em nhỏ vùng cao trèo đèo lội suối để đến lớp học cái chữ. Nụ cười trong những ánh mắt trẻ thơ mang đến cho cô gái nơi thành thị tia sáng lấp lánh. Nỗi nhớ về Tuấn nhiều khi bị chèn ép, bị khỏa lấp bởi những bộn bề công việc nơi đây. 
Đôi khi, nỗi nhớ ấy tràn về trong những khúc hát ru à ơi bên chiếc võng kẽo kẹt, nơi một thiên thần bé nhỏ đang ngủ say với nụ cười chúm chím trên môi. Tuấn thường bảo Linh hát ru anh ngủ, anh nói muốn được nghe cô hát, muốn tựa đầu vào bờ vai nhỏ bé của cô để đến với những giấc mộng lành. Rồi Linh sẽ ngồi thật khẽ để ngắm nhìn anh ngủ. Cũng có khi, cơn gió đêm vùng cao thổi vào bàn làm việc, ngưng đọng lại chút thời gian tĩnh mịch của đêm vắng để nhắc nhở cô về Tuấn: “Giờ này anh đang làm gì nhỉ? Công việc bề bộn có làm anh mệt mỏi! Và…anh có đang nhớ đến em?”
Trong khi Linh chạy trốn nỗi nhớ và tình yêu của mình bằng chuyến công tác xa nhà thì Tuấn lại lục tung từng ngõ ngách của thành phố để tìm kiếm cô. Tuấn không thể chịu đựng được nữa. Suốt những ngày dài anh không có cô bên cạnh. 

Vẻ bề ngoài mà Tuấn đã khoác lên mình như một chiếc mặt nạ hoàn hảo, anh đóng thật xuất sắc vai người đàn ông mạnh mẽ và cầu tiến trong công việc. Chỉ khi bóng đêm bao trùm, màn đêm quái ác phanh phui tâm trạng thật của anh, bắt anh phải đối diện với nỗi niềm của chính mình. Anh gọi tên Linh trong những dòng nước mắt. Tuấn sẽ tìm cô dù cô ở bất cứ đâu. 

Anh đến toàn soạn báo, người ta bảo dạo gần đây không thấy Linh lui tới toàn soạn. Vị Tổng biên tập vốn quen Tuấn và biết chuyện tình cảm giữa hai người nên nhìn anh nói một cách an ủi. Chắc cô gái nhỏ muốn xa thành phố bon chen này để đến với vùng đất nào đó trải nghiệm đấy mà. Cô ấy sẽ về trong một vài ngày nữa thôi. 

Nhưng ….làm sao để cháu biết được cô ấy đang ở đâu? Cháu không yên tâm….cháu lo cô ấy sẽ…Đừng lo. Chắc cháu không biết rằng, bên trong những người phụ nữ yếu đuối là sức mạnh tinh thần vô cùng to lớn. Khi nào cô bé về, chú sẽ báo ngay cho cháu biết. Vâng. Cháu cảm ơn!
Trong vô vọng và mỏi mệt, Tuấn tìm đến với quan cafe quen thuộc, ngồi ở vị trí cũ nơi mà anh và Linh thường đến trong những buổi hẹn hò. Chiếc ghế đối diện thiếu vắng đi một bóng hình. Giá như cô ấy có mặt ở đây thì Tuấn sẽ được nghe cô reo lên thích thú: “Anh nhìn đi, những giò lan đã nở hoa kìa. Đẹp thật đấy!” 

Linh luôn mong ngóng được ngắm nhìn những cánh hoa lan từ khi chúng mới là những chiếc nụ nhỏ nhỏ xinh xinh. Rồi anh sẽ nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ ấy, nắm thật chặt những ngón tay thon dài như để nắm giữ tình yêu trong tay, để cô gái ấy không bao giờ rời xa anh. 

Khi tiếng vỗ tay của mọi người ngợi khen tiếng đàn piano du dương vừa dứt là khi Tuấn trở về với thực tại. Anh ngồi đây trong chờ đợi và những hoài niệm vấn vương. Chợt có điều gì đó lướt nhanh qua tâm trí, mắt chàng trai trẻ sáng rỡ lên một niềm tin. Anh chạy thật nhanh đến quán cafe Chuông Gió, nơi mà Linh làm thêm, cô thường đàn piano ở đó vào các tối cuối tuần và người ta biết đến Tuấn như một người con trai tốt số luôn đi bên cạnh cô. Một lần nữa Tuấn phải thất vọng. Cũng là những câu trả lời ấy. Hờ hững và vô tình. Linh như thể biến mất khỏi thành phố này, những nơi làm việc, gia đình và bạn bè đều không biết cô ở đâu!
Tuấn lê bước mỏi mệt đến bệnh viện thăm mẹ. Anh không muốn cho mẹ nhìn thấy bộ dạng anh lúc này, nhưng bà đã gọi anh vào, bà nói có muốn nói chuyện với anh.
Con vừa đi đâu về thế? Mẹ nhìn con có vẻ mỏi mệt lắm, con trai!
Con đi tìm Linh. Cô ấy rời xa con thật rồi mẹ ạ. 
Người mẹ lo lắng nhìn khuôn mặt bơ phờ của con, bà thấy đau thắt tận đáy tim. Phải chăng bà đã làm sai? Người con gái ấy quan trọng với con trai bà đến thế sao? 
Tuấn lặng lẽ gục đầu vào lòng mẹ như những ngày thơ bé. Tự lúc nào trên má anh lăn dài những giọt ấm nóng, người mẹ nghẹn ngào kể cho con trai nghe câu chuyện của mình. Một câu chuyện dài của tình yêu thương con…

Linh trở về với cuộc sống thường nhật khi kết thúc chuyến công tác dài ngày. Loạt bài của cô nhận được sự phản hồi tích cực từ dư luận. Cô bước về nhà nhưng trong lòng trống trải. Cô muốn khoe với Tuấn những trải nghiệm trong thời gian vừa qua, muốn được thì thầm bên tai anh những yêu thương còn vẹn đầy trong trái tim nhỏ bé. Giam mình trong phòng, cô đến với những trang nhật ký như một cách để bộc bạch lòng mình. 

Và màn đêm lại lạnh lùng buông xuống bao trùm lên khu phố nhỏ. Cô bước ra ban công đón nhận ánh sáng của những vì sao, lắng nghe âm thanh quen thuộc vang vọng trong đêm tối.
Bóng dáng một người thật quen thuộc đằng sau cánh cổng trắng. Tuấn! Phải là anh đấy không? Sao anh lại có mặt ở đây? Vào giờ này?
Linh hoảng hốt nhận ra người yêu cô, người mà cô hằng nghĩ đến bằng những nỗi nhớ mỏi mòn. Anh đang đứng đó, sau cánh cổng trắng, ngước đôi mắt lên ban công tầng hai. Lặng im. 

Giá như gió đừng mãi thổi êm đềm đến thế, giá như đôi mắt anh đừng nhìn cô như thể thôi miên… và giá như lòng cô đừng nổi lên những cơn sóng dồn dập yêu thương, thì cô sẽ giữ được lời hứa với mẹ anh, cô sẽ không yếu đuối đến bên Tuấn. Nhưng đó là giá như….
Linh ôm chặt lấy bờ vai Tuấn, dựa vào đó mà khóc thút thít như một cô bé nhỏ bị ai đó bắt nạt. Cô chỉ biết đứng yên như thế và khóc thật vụng về khi Tuấn nói:
Sao tàn nhẫn thế em? Sao bỏ rơi anh bằng những khoảng lặng vô hình ấy? Em định giày vò anh với những nỗi nhớ quắt quay sao? Anh không thể chịu đựng được. Đừng rời xa anh nữa nhé!
Em xin lỗi…em cũng rất nhớ anh…nhưng vì…

Anh biết rồi. Mẹ đã kể cho anh biết về cuộc gặp mặt ấy. Em thật ngốc, lẽ ra em không nên nhận lời chứ. Em nghĩ rằng có thể chịu được nỗi nhớ anh bao lâu? Một tháng…Một năm…hay suốt đời? Em!
 
Hãy hứa là không bao giờ rời xa anh nữa. Đó mới thực sự là điều ước nguyện cuối của mẹ anh. Bởi mẹ anh đã hiểu rằng, khi xa em…anh không thể nào có được hạnh phúc.


Linh lặng người nghe những gì Tuấn vừa nói. Cô như không tin vào tai mình nữa. Cô nhận ra mình đang nắm giữ hạnh phúc trong tay. Đó là tình yêu của cô, của Tuấn và của người mẹ sẵn sàng dang rộng đôi tay chào đón cô mà không còn bất kỳ thành kiến nào cả.
Ngày mai cùng anh đến thăm mẹ nhé! Mẹ nói rất muốn gặp em.
Tuấn khẽ thì thầm vào tai Linh như nói điều bí mật rồi đặt lên trán cô gái một nụ hôn nhẹ nhàng thay cho lời chúc ngủ ngon.
Màn đêm vẫn bao trùm lên không gian và thời gian màu đen huyền bí. Nhưng đâu đó giữa những con người nhỏ bé, có những đốm sáng vừa thắp lên niềm hạnh phúc.

Không gian tĩnh mịch đón nhận những nhịp tim đập trong yêu thương.

KTH

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

THÁNG 12

Những ngày lạnh ru mình trên những mái phố chao nghiêng, với những tiếng rao đêm chơ vơ lạc lõng khiến tôi nằm trong chăn ấm nhói lòng, nghe những thanh âm buồn run rẩy vọng đều trên những góc phố khuya. Tôi không còn cảm thấy mình cô đơn trong những đêm đông lạnh lùng dài lê thê, khát khao về một hơi ấm cho riêng mình. Tháng 12 của những ân tình cồn cào trong mong nhớ. Ký ức đổ đầy tràn ướt những giấc mơ. Ôi giấc mơ ngắn quá, bừng sáng lên giữa đêm đông rồi lại lịm dần, mỏng manh tan đi trong hơi thở vô tâm trước thềm của một ngày lạnh. Những cánh thư trở mình với ánh nhìn ngơ ngác đọng lại và chỉ nỗi buồn là buồn mãi thôi.

Những khung cửa sổ mưa rơi lạnh vào ký ức giật mình thổn thức, níu kéo một mùa xưa cũ còn ấm yêu thương vẫn lén lén nương dòng thời gian tìm về nhắc nhớ bâng khuâng. Tháng 12 khép lại một năm, gói ghém trong đó biết bao vui buồn, của những tiếng cười giòn tan xô vỡ một ngày bình yên trong niềm hân hoan ấm tình bè bạn, của tiếng lòng rưng rưng muốn khóc, một mình giữa đêm đông nhưng nước mắt chẳng thể rơi lăn vì những giấc mơ không đến bờ, đến bến, chòng chành trên sóng chơi vơi. Bàn tay tôi vụng về níu lấy tháng 12, quay về với điểm xuất phát và lại chuẩn bị cho giấc mơ đời mình trong một hành trình mới, bắt đầu trong không gian ấm nắng của những ngày đầu năm, ru tháng 12 ngủ yên trong bài hát ru về sự kết thúc của một bắt đầu, bắt đầu  với những dự định và chọn lựa cho một nẻo về có nắng ấm bình yên.

Tôi đặt những nối muộn phiền của 1 năm cũ nằm ngoan bên ô cửa sổ cuối tháng 12, đợi gió xuân, nắng xuân phả vào đó hơi thở mùa tinh khôi, cho những nỗi muộn phiền ngơ ngác bốc hơi, chỉ còn lại bên ô cửa đầu năm mới mùi hương dịu dàng của những nụ hoa xinh tan trong thanh âm trong trẻo của bày sẻ nâu ríu ran trong vòm xanh khi đã qua mùa tránh rét.

Xuân về thắp hồng niềm mơ ước trong hàng triệu trái tim, đổ đầy vào đó những suối nguồn mát trong và tươi trẻ. Thành phố trở mình xôn xao khe khẽ, chào đón mùa xuân bằng hàng ngàn những ô cửa rộng mở, những chiếc rèm nín thở chờ đón uống từng ngụm ấm nắng xuân. Từng đám mây trắng trôi ngang, rồi ngập ngừng dừng lại trên những ban công khi thoáng nghe đâu đó một khúc dương cầm đẫm đầy sắc xuân,  tình xuân,  dặt dìu và lảnh lót vang ngân… 

Xuân khoác lên mỗi hàng cây, góc phố một màu xanh mơn của nụ chồi, nghe đời sinh sôi những mạch nguồn tràn căng sức sống. Từng góc chợ hoa nồng nàn dịu dàng hương sắc bừng lên trong nắng mới thanh tân, cho lòng cảm giác bình yên như chén trà nóng thơm rót vào ngày mới những niềm hân hoan mênh mang nhiều thi vị. Phố trẻ lại với thật nhiều những nụ cười rạng rỡ như vầng mặt trời gửi vào tim nhau sự tin yêu phơi phới, không mang dáng dấp của những lắng lo, ồn ào.

Tôi lang thang trên phố, để thấy được hết những dịu dàng và yêu thương của thủ đô ngàn năm trong mùa xuân mới, trong dáng hình của một cô gái tuổi thanh tân trinh nguyên đằm thắm. Ngày xôn xao thắp nắng. Nắng bò trên lưng tháp rùa xuống mặt nước, rồi lóng lánh tan ra, giao hòa từng con sóng ấm, âm thầm những lời cầu mong cho một xuân mới an lành, nhiều hơn nữa yêu thương, nhiều hơn nữa những nụ cười, nhiều hơn nữa những ước mơ sẽ trở thành hiện thực cho những cuộc đời còn trong góc khuất của mùa xuân. Vâng xuân đã về trên đất nước ta. Một mùa xuân với niềm vui mới và ước mong mới, tôi cũng thấy lòng mình đang có chút xuân.

KTH.

Thứ Hai, 4 tháng 2, 2013

Màu Tím

Hà Nội đẹp thật nhẹ nhàng, đẹp thật đáng yêu, đẹp thật sâu lắng, đẹp thật lãng mạn, đẹp e ấp như thiếu nữ tuổi 18 và một Hà Nội vô cùng ấm áp khi nắng về trên hàng bằng lăng đậm màu tím biếc. Hà Nội cũng thật buồn như ai đó đang đánh lên bản nhạc trong ngày cuối đông lạnh giá…Tôi tự hỏi, ai là người mang hoa bằng lăng về với Hà Nội ? Phải chăng hoa bằng lăng có trên từng góc phố như tô điểm cho Hà Nội ngày một đẹp hơn. Chợt nhớ về những kỷ niệm học trò ngân thơ, tinh nghịch dưới gốc bằng lăng tím ngày nào. Con đường sáng nay lặng lẽ quá, dường như có ai đó đã chở mùa thu qua các con phố nhỏ thân quen. Những cánh hoa bằng lăng vẫn đang e ấp nở, lặng lẽ làm đẹp cho phố phường giữa những vòng xoay của cuộc sống hối hả.
Tôi đứng chân trên phố ngắm nhìn những thiếu nữ nông thôn chân chất giữa kẻ chợ phồn hoa đang xuôi ngược mưu sinh. Ngày xưa con trai, con gái phải lòng nhau thường hái hoa bằng lăng tặng nhau từ đóa hoa bằng lăng trở thành biểu tượng của tình yêu với màu hoa tím thủy chung và son sắc.

Màu tím của hoa bằng lăng khó nói hết thành lời, đó là màu tím của hoa sim mà không phải hoa sim, đó là màu tím của nét mực học trò nhưng cũng không phải là nét mực học trò…Vâng đó là màu tím thủy chung của những người con gái đợi chờ người thương trong những ngày dài xa cách…

Không hiểu sao những buổi đi dọc các con phố nhỏ tôi bỗng thấy thương những cánh hoa bằng lăng tím đến lạ. Bằng lăng ôm trọn lấy gốc, màu tím gay gắt, cam chịu trong nắng, trong mưa…Hoa nở tím cả góc phố, trong sắc hoa có bao nhiêu cung bậc thăng trầm của một đời thiếu nữ, màu tím đoan trinh, tím cả trong sự cam chịu lặng lẽ…Màu tím như tà áo dài bay trong gió…

Vào những ngày có tơ trời, sắc tím bằng lăng âu yếm buồn rơi rơi trên phố. Tôi chợt nghĩ về một chu trình của cuộc sống như cánh hoa bằng lăng lúc nở, lúc tàn mà giật mình ngoảnh lại nhìn những cánh hoa tím buồn rơi bên phố vắng nơi tôi thường đi qua…

Tôi mong hoa đừng vội nở, đừng vội tàn để những cánh hoa không tan đi trong gió.

Hà Nội một ngày lặng lẽ

Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

Tản Mạn

Mình thích cái lành lạnh đến thấu xương, đến tím tái cả mặt mày của mùa đông Hà Nội. Mình thích cái thô thô ráp ráp, mông mốc của chân, của tay. Mình thích cái cảm giác lạnh buốt đến xì khói khi nói chuyện với ai đó. Mình thích cái không khí thoang thoảng, nhè nhẹ không mùi, không vị. Thích cái cảm giác rét mướt lượn xe Honda thong rong qua các con phố đông đúc, lướt qua những hàng cây khẳng khiu trụi lá đang run lên vì rét. Ngồi ngắm những dòng người nườm nượp xuôi ngược đang bọc kín thân mình trong những chiếc áo khoác to sụ. Ngắm những đôi uyên ương ngồi nép mình vào nhau chở nhau đi dạo phố.
 
Thích ngắm những chiếc xe hàng rong nghi ngút khói thơm lừng của ngô, khoai, sắn. Cái cảm giác ngồi túm tụm hơ tay bên những bếp than hồng của hàng ngô nướng để mà suýt xoa, hít hít cái mùi vị bùi bùi, ngòn ngọt của nó. Thích những buổi tối đi ăn ốc nóng, những đĩa ốc nóng hổi, bốc khói nghi ngút. Cái mùi thơm của xả, của gừng, thích cái vị nước chấm cay cay ngòn ngọt của gừng và ớt. Miệng nói tay khêu, vừa chấm vừa mút, vừa ăn, vừa nói chuyện thật nhẹ nhàng, những câu chuyện chẳng có đầu, chẳng có cuối. Thế mới hay.
 
Mỗi người đều chọn cho mình một cách đón rét khác nhau mỗi khi đông về. Biết bao thứ cần phải mua khi đông về. Cái cảm giác xoắn xuýt đi mua áo rét, tìm mua những chiếc khăn quàng cổ, tất tay, tất chân... Tất cả đều sẵn sàng đón nhận mùa đông. Mong cái lạnh ngoài kia át đi cái lạnh trong tâm hồn. Một mùa đông nữa lại sắp đi qua để lại bao nỗi nhớ. Mùa đông Hà Nội thật lạnh!