Chiếc xe buýt vẫn lăn bánh thật đều, bỏ lại sau lưng tiếng gọi
vô vọng của Tuấn, anh guồng chân chạy đuổi theo chiếc xe như cố
gắng nắm bắt cơ hội cuối cùng của chính mình.
Nhưng
người vô tình…xe lạnh lùng… khuất xa sau ánh nắng chiều nhuộm
vàng trên con đường một ngày cuối thu. Tia nắng nhỏ nhoi hắt khẽ vào khung cửa kính, chạm phải giọt
nước mắt lăn dài trên gò má cô gái nhỏ, Linh đã nhìn thấy Tuấn, cô nhìn thấy người đàn ông mà cô yêu đã nỗ lực đuổi theo
cô, thấy cả những hơi thở dồn dập, những nhói đau từ trái tim
đang đập nhịp yêu thương nồng cháy.
Việc cô nói lời chia tay Tuấn
chính cô cũng không hiểu nổi lý do. Linh yêu Tuấn, yêu nhiều lắm,
thậm chí tưởng chừng như còn yêu hơn chính bản thân cô vậy.
Nhưng cô lại nói với anh rằng cô không còn muốn nắm tay anh đi
trên con đường tình yêu đầy thơ mộng nữa, cô không muốn tựa vào
bờ vai vững chãi trong những giây yếu đuối…
Cô chối từ và gạt
bỏ tất cả. Một thái độ dứt khoát đến lạnh lùng. Để rồi
bước đi thật nhanh, trốn chạy, vỡ òa cảm xúc. Những giọt nước
mắt hòa trên môi thật mặn. Linh nhận ra, cô đã tự tay mình
đặt vào câu chuyện tình một dấu châm hết, tự tay mình cào cấu
những vết thương vào con tim bé nhỏ…và đau đớn, xót xa.
Tiếng
nấc nghẹn ngào giữa không gian yên ắng. Một tia nắng buồn vừa
lướt qua ô cửa. Trong màn nước mắt ẩn hiện khung cảnh của buổi chiều hôm ấy,
cũng một buổi chiều buồn, hiu hắt cơn gió heo may cuốn làn tóc
mỏng, Linh vào viện thăm mẹ Tuấn, bà phó tổng giám đốc cao quý
và đầy uy nghi. Vẫn ánh mắt nhìn làm cô gái thấy mình nhỏ
bé và khép nép run sợ, mẹ Tuấn lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ
của Linh.
Cháu hãy rời xa con trai bác! Hãy làm như thế đi! Dạ…thưa bác….cháu…cháu…Bác cầu xin cháu được không!
Cháu không thể….thưa bác…cháu..yêu anh ấy!. Người mẹ ấy đã thốt lên những tiếng cầu xin cô gái. Bà nghĩ
mình sẽ mất đi đứa con trai mà bà vô vàn yêu quý. Một căn bệnh
hiểm ác khiến bà suy sụp và trở nên lo sợ mọi thứ. Bà muốn
chở che cho đứa con trai nhỏ bằng vòng tay ấm áp của người mẹ,
dù người mẹ ấy có bệnh tật, ốm đau thì cũng sẽ dành những
điều thiêng liêng nhất cho con mình.
Con trai bà, phải được hạnh
phúc. Trong mắt bà, cô gái nhỏ kia không xứng đáng với con bà,
bà muốn ích kỷ. Một chút ích kỷ cho riêng bà thôi, như một
ước nguyện cuối cùng của người mẹ.
Tự bao giờ, ánh mắt sắc
sảo của bà phó tổng trở nên bất thần và hướng ánh nhìn ra
khung trời vô định. Bác cầu xin cháu…hãy rời xa con trai bác…đó là ước nguyện cuối cùng của bác…
Linh nhìn thấy người phụ nữ ấy đưa tay lau đi những giọt nước
mắt. Linh biết chứ, cô biết bà đang lo lắng cho Tuấn người mà
cả bà và Linh đều yêu hơn chính bản thân mình. Vì tình yêu
lớn lao dành cho con trai, bà đã gạt bỏ đi cái thân phận cao
quý mà mọi người vẫn nhìn bà trầm trồ ngưỡng mộ để nói lời
cầu xin một cô con gái nghèo.
Có tình cảm nào lớn hơn tình
cảm mẹ dành cho con? Có gì thiêng liêng bằng sự hy sinh của
người mẹ? Những giấy phút cuối đời ấy, niềm hạnh phúc duy
nhất của người mẹ là nhìn thấy con trai mình hạnh phúc.
Mặc
dù, bà không biết rằng, Tuấn yêu Linh nhiều đến nhường nào…Linh đã đồng ý với ước nguyện của mẹ Tuấn. Lúc cô nhận lời,
cô tựa hồ nhận ra rằng mình vừa đánh mất một điều gì đó
thật quý giá….
Cô gái ơi, cô không định xuống xe à? Đây đã là trạm cuối cùng rồi đấy! Bác tài nhìn vào ánh mắt lơ đễnh của vị hành khách trẻ
tuổi. Linh giật mình. Phải rồi, cô nhận ra mình chia tay Tuấn
không phải vì hết yêu anh, cũng không phải do lo sợ Tuấn sẽ buông
tay cô ra trên những chặng đường của tương lai vì cô biết, dù
chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ luôn nắm chặt tay cô, sẽ không để
cô rời khỏi anh đâu.
Vì một lời hứa, vì một ước nguyện với
tấm lòng của người mẹ.
Bác ơi, cho cháu xuống đây ạ. Bóng tối bao trùm lên những gốc bàng già cỗi, màn sương đêm
phủ trên những tán lá xanh run rẩy bởi cơn gió lạnh. Trong bóng
đêm, người ta thường cảm thấy cô đơn và cần lắm một bờ vai
ấm…Những chuyện buồn liên tiếp đến với Tuấn. Mẹ anh phải vào viện
vì căn bệnh quái ác, anh không còn nhiều thời gian bên bà để
chăm sóc và phụng dưỡng.
Còn Linh, người con gái anh yêu say
đắm bỗng dưng rời xa anh. Anh quay cuồng, ngập lặn trong những
cảm xúc hỗn loạn. Lúc thì thấy lo sợ, hoang mang, lúc lại bất
thần và dửng dưng với mọi thứ.
Tuấn cảm giác như mình là một
cánh buồm nhỏ đang trôi lênh đênh giữa lòng đại dương bao la. Có
những lúc cánh buồm vươn cao đầy kiêu hãnh đối đầu với những
cơn sóng gió. Nhưng lúc này đây, cánh buồm chẳng đủ sức gượng
mình lên nữa. Sẽ là cam chịu? Sẽ là thất bại ? Tuấn đập mạnh bàn tay lên bàn tức tối.
Anh ghét cảm giác khi
phải đối mặt với sự thất bại. Anh sợ mình sẽ gục ngã như
một lữ khách không còn hy vọng tìm thấy ốc đảo giữa xa mạc
hoang vu. Không một bàn tay kéo dậy, không một lời động viên an
ủi….Tất cả dòng suy nghĩ xoáy vào tận sâu nơi ngóc ngách của
tâm trí làm Tuấn bật khóc. Anh gục đầu trên bàn giữa đống giấy
tờ công việc cao ngồn ngộn, sống mũi cay cay, mắt nhòe đi và
hoe đỏ…. Trong bóng tối, con người ta thường thấy mình nhỏ bé
và trở nên yếu đuối. Cần lắm một nguồn sức mạnh từ tình yêu
thương…
Những ngày tiếp theo trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, Tuấn lao
vào công việc như một cái cớ để quên đi hiện tại chua chát.
Suốt ngày người ta thấy con của bà phó tổng tất bật những
lịch hẹn kí hợp đồng, những chuyến đi dài ngày làm ăn với
đối tác. Có vẻ như, trong mắt mọi người thì anh đã trưởng
thành và chín chắn, chả thế mà họ cứ không ngớt dành cho anh
những lời tán tụng. Nhưng điều đó có nghĩa lí gì với anh đâu!
Anh làm việc để quên đi những nỗi buồn sâu kín, làm việc để
hành hạ bản thân mình trở nên xanh xao, suy nhược mà thôi. Giá mà được nghe giọng nói ấy thật nhẹ, được nghe tiếng hát
ấy thật thanh trong. Hay đơn giản chỉ là được nhìn thấy nụ
cười tươi tắn trong ánh nắng nhạt màu sau những chiều tan
sở….Mơ hồ quá một tình yêu trở lại. Người con gái ấy vô tình
khắc sâu bóng dáng thiên thần trong tim Tuấn rồi quay đi khi chưa
kịp xóa mờ hình ảnh ấy. Để bây giờ, Tuấn gọi tên nỗi nhớ trong
những đêm dài mộng mị.
Tuấn vẫn đến viện thăm mẹ, anh ăn tối cùng bà trong viện, kể cho
bà nghe những chuyện xảy ra trong công ty, và anh đã giải quyết
công việc như thế nào. Trong ánh mắt người mẹ hấp háy niềm
vui xen lẫn sự tự hào.
Bà vui vì thấy con trai bà thật sự đã
lớn rồi, đủ chín chắn và tài ba để quản lý mọi việc. Thế
nhưng, ẩn sau sự vui vẻ của con trai, bà nhìn thấy những nỗi
niềm tâm sự đang chất chứa. Có phải con bà chỉ đang giả vờ vui
vẻ để bà được vui? Có phải con bà đang cố giấu che đi những
cảm xúc thật sự? Yếu đuối chăng con trai của mẹ? Bà muốn thốt
lên câu hỏi han con, để Tuấn gục đầu vào lòng bà kể lể những
chuyện không vui như một đứa trẻ khờ dại.
Còn Tuấn, anh đã nhìn thấy ánh mắt mẹ cười, vầng thái dương ấy
thắp sáng trong anh một niềm an ủi và xua tan đi những gánh
nặng anh mang trên vai. Anh mong muốn được nhìn thấy mẹ mình
cười mỗi ngày, nụ cười giúp bà thêm tin và yêu vào cuộc sống, Tuấn cũng vậy.
Duy chỉ có một điều…Bạn gái con đâu? Sao không dẫn cô ấy vào thăm mẹ? Dạ, bọn con chia tay rồi mẹ ạ. Con không biết lý do tại sao…cô ấy đi nhanh hơn cả một cơn mưa rào mùa hạ. Con sẽ quên được cô ấy chứ? Có lẽ là không mẹ ạ. Con nghĩ rằng chẳng bao giờ con quên được cô ấy, người mà con yêu thương nhất sau mẹ.
Tuấn mỉm cười đưa quả táo vừa mới gọt trên tay cho mẹ. Tuấn biết
mẹ mình không có cảm tình với Linh, cũng có lẽ vì vậy mà
bà nghĩ rằng Tuấn sẽ chóng quên được cô ấy. Tuấn thấy mẹ thở
dài và nụ cười trên môi đã tắt. Bà nhìn ra ngoài trời để
chiêm nghiệm điều gì đó. Không gian lại chùng xuống giữa những
tiếng vi vu gió thổi ngoài ban công bênh viện, ánh hoàng hôn nhẹ
nhàng hắt sau tấm rèm cửa. Một cái kết khởi nguồn cho sự
bắt đầu của ngày trôi.
Đã ba tuần kể từ ngày Linh quyết định chia tay Tuấn. Tuy cắt
đứt mọi liên lạc với người yêu nhưng cô vẫn dõi theo từng bước
của anh trên chặng đường dài. Linh đã nhiều lần muốn chạy như
bay đến bên anh khi thấy anh lê bước trong cơn mưa xối xả. Cũng
có lần cô muốn vứt bỏ lời hứa để gọi điện nghe giọng nói ấm
áp của anh, được đến bên anh bẽn lẽn và nhẹ nhàng tựa vào
vai anh. Nhưng rồi Linh tự kiềm chế lại. Cô không muốn xóa
những hình ảnh về anh và những kỷ niệm về mối tình đầu này.
Làm sao quên được khi cô còn yêu anh? Yêu nhiều lắm! Dường như
càng xa anh cô càng yêu anh nhiều hơn.
Nhưng cô biết làm gì được khi chẳng thể bộc bạch điều đó với
anh. Nén hơi thở dài trong đêm vắng, cô lắng nghe từng nhịp thời
gian trôi, nghe từng nhịp con tim thổn thức, rồi cắm cúi viết
những dòng chữ vào trang nhật ký.
“Anh à, em nhớ anh. Thật sự nhớ phát điên lên mất. Từ
ngày ấy, em chẳng được nghe giọng nói của anh, không có ai đánh
thức em mỗi sáng, đón em về mỗi buổi đi về. Anh có
biết, khi đi một mình trên phố, em thấy cô đơn thế nào không?
Em
đã nói là không cần anh nữa, không cần bờ vai vững chắc, những
quan tâm chân thành và chu đáo…nhưng em sai rồi! Hơn bao gờ
hết, em muốn mình nhỏ bé nép bên anh, muốn được bàn tay anh
nắm thật chặt…
Nhưng rồi em tự đánh thức mình. Mẹ anh không
thích em. Bác nghĩ rằng em không hợp với anh. Điều đó làm em
đau khổ biết nhường nào. Em biết, dẫu có chuyện gì anh cũng
không bỏ rơi em, anh sẽ kéo em đứng dậy ủng hộ em bằng sức
mạnh của tình yêu. Nhưng em sợ!
Em sợ ánh mắt của mẹ anh khi
bác nhìn em. Ánh mắt ấy nói rằng em là cô gái nghèo, chẳng
có gì đặc sắc, rằng em là một đứa mồ côi chỉ đáng thương hại
chứ không đáng để yêu. Và em biết làm sao khi bỗng dưng một
ngày ánh mắt bác nhìn em thật khác. Em chẳng làm gì
ngoài việc gật đầu đồng ý với ước nguyện cuối cùng của
người mẹ rất mực yêu con.
Anh ơi, hãy tin rằng em mãi yêu anh.”
Linh gấp lại trang nhật ký để không phải đối diện với nỗi
nhớ Tuấn. Cô muốn chìm đắm trong những giai điệu của Phú Quang muốn tìm thấy chút bình yên nơi tâm hồn vốn đã và đang
bị xáo động.
Ban công tầng hai ngập gió, cô gái nhỏ chìm trong vũ điệu của
trời đêm. Những ngôi sao lấp lánh kiêu hãnh tỏa vào nền nhung
thứ ánh sáng kỳ diệu, gió hát vi vu, Linh tưởng chừng như nghe
những mầm xanh đang cựa mình đón sương đêm. Sức sống vẫn âm
thầm trỗi dậy dù bầu trời chẳng còn ánh nắng. Cuộc sống giá
như đừng quá xô bồ tấp nập, con người rồi sẽ lặng mình nhìn
lại những gì đã qua, để trân trọng, để yêu thương nhiều hơn với
đời, với người….và cũng là cách để chuẩn bị hành trang vượt
qua những mất mát đau thương. Nghĩ đến đây, Linh lại nhớ đến Tuấn.
Cô lo sợ điều gì đó không may sẽ xảy ra. Đứng trước những
ngã rẽ, con người ta đôi khi phải đưa ra lựa chọn thật khó khăn. Tuấn sẽ quên cô như một quá khứ đong đầy kỷ niệm, hay anh sẽ
vẫn đi tìm cô, chờ đợi và là người yêu của cô? Không biết sự
lựa chọn của Tuấn nhưng Linh biết được sự lựa chọn của chính
mình. Cô đã buông xuôi, đã là người ra đi trước chứ không phải
là Tuấn…
Ngày mai cô sẽ đi công tác, đến với vùng đất đầy nắng và gió
để thực hiện loạt bài viết về con người nơi đây, hòa mình vào
khung cảnh núi rừng yên tĩnh, giữa những con người mộc mạc,
chất phác cô nghĩ rằng vết thương lòng sẽ nguôi ngoai.
Chuỗi ngày xa thành phố ồn ào tấp nập, nhịp sống nhẹ nhàng
và yên bình của vùng đất lạ làm Linh thấy lòng nhẹ nhõm. Cô
thường lên nương cùng các bà, các mẹ, cùng các em nhỏ vùng cao
trèo đèo lội suối để đến lớp học cái chữ. Nụ cười trong
những ánh mắt trẻ thơ mang đến cho cô gái nơi thành thị tia
sáng lấp lánh. Nỗi nhớ về Tuấn nhiều khi bị chèn ép, bị khỏa
lấp bởi những bộn bề công việc nơi đây.
Đôi khi, nỗi nhớ ấy tràn về trong những khúc hát ru à ơi bên
chiếc võng kẽo kẹt, nơi một thiên thần bé nhỏ đang ngủ say với
nụ cười chúm chím trên môi. Tuấn thường bảo Linh hát ru anh
ngủ, anh nói muốn được nghe cô hát, muốn tựa đầu vào bờ vai
nhỏ bé của cô để đến với những giấc mộng lành. Rồi Linh sẽ
ngồi thật khẽ để ngắm nhìn anh ngủ. Cũng có khi, cơn gió đêm
vùng cao thổi vào bàn làm việc, ngưng đọng lại chút thời gian
tĩnh mịch của đêm vắng để nhắc nhở cô về Tuấn: “Giờ này anh
đang làm gì nhỉ? Công việc bề bộn có làm anh mệt mỏi! Và…anh
có đang nhớ đến em?”
Trong khi Linh chạy trốn nỗi nhớ và tình yêu của mình bằng
chuyến công tác xa nhà thì Tuấn lại lục tung từng ngõ ngách của
thành phố để tìm kiếm cô. Tuấn không thể chịu đựng được nữa.
Suốt những ngày dài anh không có cô bên cạnh.
Vẻ bề ngoài mà Tuấn đã khoác lên mình như một chiếc mặt nạ hoàn hảo, anh đóng
thật xuất sắc vai người đàn ông mạnh mẽ và cầu tiến trong công
việc. Chỉ khi bóng đêm bao trùm, màn đêm quái ác phanh phui tâm
trạng thật của anh, bắt anh phải đối diện với nỗi niềm của
chính mình. Anh gọi tên Linh trong những dòng nước mắt. Tuấn sẽ
tìm cô dù cô ở bất cứ đâu.
Anh đến toàn soạn báo, người ta
bảo dạo gần đây không thấy Linh lui tới toàn soạn. Vị Tổng biên
tập vốn quen Tuấn và biết chuyện tình cảm giữa hai người nên
nhìn anh nói một cách an ủi. Chắc cô gái nhỏ muốn xa thành phố bon chen này để đến với
vùng đất nào đó trải nghiệm đấy mà. Cô ấy sẽ về trong một
vài ngày nữa thôi.
Nhưng ….làm sao để cháu biết được cô ấy đang ở đâu? Cháu không yên tâm….cháu lo cô ấy sẽ…Đừng lo. Chắc cháu không biết rằng, bên trong những người phụ
nữ yếu đuối là sức mạnh tinh thần vô cùng to lớn. Khi nào cô
bé về, chú sẽ báo ngay cho cháu biết. Vâng. Cháu cảm ơn!
Trong vô vọng và mỏi mệt, Tuấn tìm đến với quan cafe quen thuộc,
ngồi ở vị trí cũ nơi mà anh và Linh thường đến trong những
buổi hẹn hò. Chiếc ghế đối diện thiếu vắng đi một bóng hình.
Giá như cô ấy có mặt ở đây thì Tuấn sẽ được nghe cô reo lên
thích thú: “Anh nhìn đi, những giò lan đã nở hoa kìa. Đẹp thật
đấy!”
Linh luôn mong ngóng được ngắm nhìn những cánh hoa lan
từ khi chúng mới là những chiếc nụ nhỏ nhỏ xinh xinh. Rồi anh
sẽ nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ ấy, nắm thật chặt những ngón
tay thon dài như để nắm giữ tình yêu trong tay, để cô gái ấy
không bao giờ rời xa anh.
Khi tiếng vỗ tay của mọi người ngợi
khen tiếng đàn piano du dương vừa dứt là khi Tuấn trở về với
thực tại. Anh ngồi đây trong chờ đợi và những hoài niệm vấn
vương. Chợt có điều gì đó lướt nhanh qua tâm trí, mắt chàng
trai trẻ sáng rỡ lên một niềm tin. Anh chạy thật nhanh đến quán
cafe Chuông Gió, nơi mà Linh làm thêm, cô thường đàn piano ở đó
vào các tối cuối tuần và người ta biết đến Tuấn như một người
con trai tốt số luôn đi bên cạnh cô. Một lần nữa Tuấn phải thất
vọng. Cũng là những câu trả lời ấy. Hờ hững và vô tình. Linh
như thể biến mất khỏi thành phố này, những nơi làm việc, gia
đình và bạn bè đều không biết cô ở đâu!
Tuấn lê bước mỏi mệt đến bệnh viện thăm mẹ. Anh không muốn cho
mẹ nhìn thấy bộ dạng anh lúc này, nhưng bà đã gọi anh vào,
bà nói có muốn nói chuyện với anh.
Con vừa đi đâu về thế? Mẹ nhìn con có vẻ mỏi mệt lắm, con trai!
Con đi tìm Linh. Cô ấy rời xa con thật rồi mẹ ạ.
Người mẹ lo lắng nhìn khuôn mặt bơ phờ của con, bà thấy đau
thắt tận đáy tim. Phải chăng bà đã làm sai? Người con gái ấy
quan trọng với con trai bà đến thế sao?
Tuấn lặng lẽ gục đầu vào lòng mẹ như những ngày thơ bé. Tự
lúc nào trên má anh lăn dài những giọt ấm nóng, người mẹ
nghẹn ngào kể cho con trai nghe câu chuyện của mình. Một câu
chuyện dài của tình yêu thương con…
Linh trở về với cuộc sống thường nhật khi kết thúc chuyến
công tác dài ngày. Loạt bài của cô nhận được sự phản hồi
tích cực từ dư luận. Cô bước về nhà nhưng trong lòng trống
trải. Cô muốn khoe với Tuấn những trải nghiệm trong thời gian vừa
qua, muốn được thì thầm bên tai anh những yêu thương còn vẹn
đầy trong trái tim nhỏ bé. Giam mình trong phòng, cô đến với
những trang nhật ký như một cách để bộc bạch lòng mình.
Và
màn đêm lại lạnh lùng buông xuống bao trùm lên khu phố nhỏ. Cô
bước ra ban công đón nhận ánh sáng của những vì sao, lắng nghe
âm thanh quen thuộc vang vọng trong đêm tối.
Bóng dáng một người thật quen thuộc đằng sau cánh cổng trắng. Tuấn! Phải là anh đấy không? Sao anh lại có mặt ở đây? Vào giờ
này?
Linh hoảng hốt nhận ra người yêu cô, người mà cô hằng nghĩ đến
bằng những nỗi nhớ mỏi mòn. Anh đang đứng đó, sau cánh cổng
trắng, ngước đôi mắt lên ban công tầng hai. Lặng im.
Giá như gió
đừng mãi thổi êm đềm đến thế, giá như đôi mắt anh đừng nhìn cô
như thể thôi miên… và giá như lòng cô đừng nổi lên những cơn
sóng dồn dập yêu thương, thì cô sẽ giữ được lời hứa với mẹ anh, cô sẽ không yếu đuối đến bên Tuấn. Nhưng đó là giá như….
Linh ôm chặt lấy bờ vai Tuấn, dựa vào đó mà khóc thút thít như
một cô bé nhỏ bị ai đó bắt nạt. Cô chỉ biết đứng yên như thế
và khóc thật vụng về khi Tuấn nói:
Sao tàn nhẫn thế em? Sao bỏ rơi anh bằng những khoảng lặng vô
hình ấy? Em định giày vò anh với những nỗi nhớ quắt quay sao?
Anh không thể chịu đựng được. Đừng rời xa anh nữa nhé!
Em xin lỗi…em cũng rất nhớ anh…nhưng vì…
Anh biết rồi. Mẹ đã kể cho anh biết về cuộc gặp mặt ấy. Em
thật ngốc, lẽ ra em không nên nhận lời chứ. Em nghĩ rằng có
thể chịu được nỗi nhớ anh bao lâu? Một tháng…Một năm…hay suốt
đời? Em!
Hãy
hứa là không bao giờ rời xa anh nữa. Đó mới thực sự là điều
ước nguyện cuối của mẹ anh. Bởi mẹ anh đã hiểu rằng, khi xa
em…anh không thể nào có được hạnh phúc.
Linh lặng người nghe những gì Tuấn vừa nói. Cô như không tin vào
tai mình nữa. Cô nhận ra mình đang nắm giữ hạnh phúc trong tay.
Đó là tình yêu của cô, của Tuấn và của người mẹ sẵn sàng dang
rộng đôi tay chào đón cô mà không còn bất kỳ thành kiến nào
cả.
Ngày mai cùng anh đến thăm mẹ nhé! Mẹ nói rất muốn gặp em.
Tuấn khẽ thì thầm vào tai Linh như nói điều bí mật rồi đặt lên
trán cô gái một nụ hôn nhẹ nhàng thay cho lời chúc ngủ ngon.
Màn đêm vẫn bao trùm lên không gian và thời gian màu đen huyền
bí. Nhưng đâu đó giữa những con người nhỏ bé, có những đốm
sáng vừa thắp lên niềm hạnh phúc.
Không gian tĩnh mịch đón
nhận những nhịp tim đập trong yêu thương.
KTH