Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

Tản Mạn

Mình thích cái lành lạnh đến thấu xương, đến tím tái cả mặt mày của mùa đông Hà Nội. Mình thích cái thô thô ráp ráp, mông mốc của chân, của tay. Mình thích cái cảm giác lạnh buốt đến xì khói khi nói chuyện với ai đó. Mình thích cái không khí thoang thoảng, nhè nhẹ không mùi, không vị. Thích cái cảm giác rét mướt lượn xe Honda thong rong qua các con phố đông đúc, lướt qua những hàng cây khẳng khiu trụi lá đang run lên vì rét. Ngồi ngắm những dòng người nườm nượp xuôi ngược đang bọc kín thân mình trong những chiếc áo khoác to sụ. Ngắm những đôi uyên ương ngồi nép mình vào nhau chở nhau đi dạo phố.
 
Thích ngắm những chiếc xe hàng rong nghi ngút khói thơm lừng của ngô, khoai, sắn. Cái cảm giác ngồi túm tụm hơ tay bên những bếp than hồng của hàng ngô nướng để mà suýt xoa, hít hít cái mùi vị bùi bùi, ngòn ngọt của nó. Thích những buổi tối đi ăn ốc nóng, những đĩa ốc nóng hổi, bốc khói nghi ngút. Cái mùi thơm của xả, của gừng, thích cái vị nước chấm cay cay ngòn ngọt của gừng và ớt. Miệng nói tay khêu, vừa chấm vừa mút, vừa ăn, vừa nói chuyện thật nhẹ nhàng, những câu chuyện chẳng có đầu, chẳng có cuối. Thế mới hay.
 
Mỗi người đều chọn cho mình một cách đón rét khác nhau mỗi khi đông về. Biết bao thứ cần phải mua khi đông về. Cái cảm giác xoắn xuýt đi mua áo rét, tìm mua những chiếc khăn quàng cổ, tất tay, tất chân... Tất cả đều sẵn sàng đón nhận mùa đông. Mong cái lạnh ngoài kia át đi cái lạnh trong tâm hồn. Một mùa đông nữa lại sắp đi qua để lại bao nỗi nhớ. Mùa đông Hà Nội thật lạnh!