Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

THÁNG 12

Những ngày lạnh ru mình trên những mái phố chao nghiêng, với những tiếng rao đêm chơ vơ lạc lõng khiến tôi nằm trong chăn ấm nhói lòng, nghe những thanh âm buồn run rẩy vọng đều trên những góc phố khuya. Tôi không còn cảm thấy mình cô đơn trong những đêm đông lạnh lùng dài lê thê, khát khao về một hơi ấm cho riêng mình. Tháng 12 của những ân tình cồn cào trong mong nhớ. Ký ức đổ đầy tràn ướt những giấc mơ. Ôi giấc mơ ngắn quá, bừng sáng lên giữa đêm đông rồi lại lịm dần, mỏng manh tan đi trong hơi thở vô tâm trước thềm của một ngày lạnh. Những cánh thư trở mình với ánh nhìn ngơ ngác đọng lại và chỉ nỗi buồn là buồn mãi thôi.

Những khung cửa sổ mưa rơi lạnh vào ký ức giật mình thổn thức, níu kéo một mùa xưa cũ còn ấm yêu thương vẫn lén lén nương dòng thời gian tìm về nhắc nhớ bâng khuâng. Tháng 12 khép lại một năm, gói ghém trong đó biết bao vui buồn, của những tiếng cười giòn tan xô vỡ một ngày bình yên trong niềm hân hoan ấm tình bè bạn, của tiếng lòng rưng rưng muốn khóc, một mình giữa đêm đông nhưng nước mắt chẳng thể rơi lăn vì những giấc mơ không đến bờ, đến bến, chòng chành trên sóng chơi vơi. Bàn tay tôi vụng về níu lấy tháng 12, quay về với điểm xuất phát và lại chuẩn bị cho giấc mơ đời mình trong một hành trình mới, bắt đầu trong không gian ấm nắng của những ngày đầu năm, ru tháng 12 ngủ yên trong bài hát ru về sự kết thúc của một bắt đầu, bắt đầu  với những dự định và chọn lựa cho một nẻo về có nắng ấm bình yên.

Tôi đặt những nối muộn phiền của 1 năm cũ nằm ngoan bên ô cửa sổ cuối tháng 12, đợi gió xuân, nắng xuân phả vào đó hơi thở mùa tinh khôi, cho những nỗi muộn phiền ngơ ngác bốc hơi, chỉ còn lại bên ô cửa đầu năm mới mùi hương dịu dàng của những nụ hoa xinh tan trong thanh âm trong trẻo của bày sẻ nâu ríu ran trong vòm xanh khi đã qua mùa tránh rét.

Xuân về thắp hồng niềm mơ ước trong hàng triệu trái tim, đổ đầy vào đó những suối nguồn mát trong và tươi trẻ. Thành phố trở mình xôn xao khe khẽ, chào đón mùa xuân bằng hàng ngàn những ô cửa rộng mở, những chiếc rèm nín thở chờ đón uống từng ngụm ấm nắng xuân. Từng đám mây trắng trôi ngang, rồi ngập ngừng dừng lại trên những ban công khi thoáng nghe đâu đó một khúc dương cầm đẫm đầy sắc xuân,  tình xuân,  dặt dìu và lảnh lót vang ngân… 

Xuân khoác lên mỗi hàng cây, góc phố một màu xanh mơn của nụ chồi, nghe đời sinh sôi những mạch nguồn tràn căng sức sống. Từng góc chợ hoa nồng nàn dịu dàng hương sắc bừng lên trong nắng mới thanh tân, cho lòng cảm giác bình yên như chén trà nóng thơm rót vào ngày mới những niềm hân hoan mênh mang nhiều thi vị. Phố trẻ lại với thật nhiều những nụ cười rạng rỡ như vầng mặt trời gửi vào tim nhau sự tin yêu phơi phới, không mang dáng dấp của những lắng lo, ồn ào.

Tôi lang thang trên phố, để thấy được hết những dịu dàng và yêu thương của thủ đô ngàn năm trong mùa xuân mới, trong dáng hình của một cô gái tuổi thanh tân trinh nguyên đằm thắm. Ngày xôn xao thắp nắng. Nắng bò trên lưng tháp rùa xuống mặt nước, rồi lóng lánh tan ra, giao hòa từng con sóng ấm, âm thầm những lời cầu mong cho một xuân mới an lành, nhiều hơn nữa yêu thương, nhiều hơn nữa những nụ cười, nhiều hơn nữa những ước mơ sẽ trở thành hiện thực cho những cuộc đời còn trong góc khuất của mùa xuân. Vâng xuân đã về trên đất nước ta. Một mùa xuân với niềm vui mới và ước mong mới, tôi cũng thấy lòng mình đang có chút xuân.

KTH.

Thứ Hai, 4 tháng 2, 2013

Màu Tím

Hà Nội đẹp thật nhẹ nhàng, đẹp thật đáng yêu, đẹp thật sâu lắng, đẹp thật lãng mạn, đẹp e ấp như thiếu nữ tuổi 18 và một Hà Nội vô cùng ấm áp khi nắng về trên hàng bằng lăng đậm màu tím biếc. Hà Nội cũng thật buồn như ai đó đang đánh lên bản nhạc trong ngày cuối đông lạnh giá…Tôi tự hỏi, ai là người mang hoa bằng lăng về với Hà Nội ? Phải chăng hoa bằng lăng có trên từng góc phố như tô điểm cho Hà Nội ngày một đẹp hơn. Chợt nhớ về những kỷ niệm học trò ngân thơ, tinh nghịch dưới gốc bằng lăng tím ngày nào. Con đường sáng nay lặng lẽ quá, dường như có ai đó đã chở mùa thu qua các con phố nhỏ thân quen. Những cánh hoa bằng lăng vẫn đang e ấp nở, lặng lẽ làm đẹp cho phố phường giữa những vòng xoay của cuộc sống hối hả.
Tôi đứng chân trên phố ngắm nhìn những thiếu nữ nông thôn chân chất giữa kẻ chợ phồn hoa đang xuôi ngược mưu sinh. Ngày xưa con trai, con gái phải lòng nhau thường hái hoa bằng lăng tặng nhau từ đóa hoa bằng lăng trở thành biểu tượng của tình yêu với màu hoa tím thủy chung và son sắc.

Màu tím của hoa bằng lăng khó nói hết thành lời, đó là màu tím của hoa sim mà không phải hoa sim, đó là màu tím của nét mực học trò nhưng cũng không phải là nét mực học trò…Vâng đó là màu tím thủy chung của những người con gái đợi chờ người thương trong những ngày dài xa cách…

Không hiểu sao những buổi đi dọc các con phố nhỏ tôi bỗng thấy thương những cánh hoa bằng lăng tím đến lạ. Bằng lăng ôm trọn lấy gốc, màu tím gay gắt, cam chịu trong nắng, trong mưa…Hoa nở tím cả góc phố, trong sắc hoa có bao nhiêu cung bậc thăng trầm của một đời thiếu nữ, màu tím đoan trinh, tím cả trong sự cam chịu lặng lẽ…Màu tím như tà áo dài bay trong gió…

Vào những ngày có tơ trời, sắc tím bằng lăng âu yếm buồn rơi rơi trên phố. Tôi chợt nghĩ về một chu trình của cuộc sống như cánh hoa bằng lăng lúc nở, lúc tàn mà giật mình ngoảnh lại nhìn những cánh hoa tím buồn rơi bên phố vắng nơi tôi thường đi qua…

Tôi mong hoa đừng vội nở, đừng vội tàn để những cánh hoa không tan đi trong gió.

Hà Nội một ngày lặng lẽ