Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

LÃNG QUÊN

Cô trở về căn nhà dấu yêu của anh và cô và trở về với chính minh. Để tìm lại tâm hồn mình đang lạc hướng, tìm lại cảm xúc chẳng thể chia sẻ với ai trong thực tại, một chút tạp niệm lặng yên của những ngày qua. Có những điều rất xa, rất mơ hồ và bâng khuâng không tả được, một chút gì đó xốn xang trong lòng. Thoáng một chút thôi xin được lặng yên... Vòng đời ơi, xin đừng đi quá nhanh như thế...Ta đã nghe thấy thiếu thốn và mất mát quá nhiều. Nhiều thứ đã đi qua. Không bao giờ còn có thể trở lại, không bao giờ...

Lâu rồi cô không có bài viết mới. Chẳng phải vì không có cảm xúc muốn chia sẻ, nhưng dường như cô thật là khó khăn và khổ sở để diễn đạt được bằng ngôn từ. Sao mình cứ than thở, thở than cho những nhỏ nhặt và vu vơ, cho những xúc cảm của cô với anh chợt ào ạt quay về. Cô lại mim cười với vụn dại chính mình. Vì đâu đó xung quanh mình còn có nhiều người mệt mỏi, đau ốm, và cô đơn hơn mình nhưng họ không cất tiếng thở dài...

Mấy hôm nay trời mưa nhiều cùng với những cơn gió lành lạnh bắt đầu thổi về, lá rừng cũng bắt đầu thay đổi màu sắc báo hiệu Thu sang. Một mùa Thu mới đang trở về với vạn vật. Lòng nao nao mơ về cái bảng lảng của trời Thu, cái se se lạnh của gió Thu, tiếng xào xạt của lá Thu, cả ánh huyền ảo của trăng Thu, tất cả như gieo vào lòng cô biết bao nỗi buồn không tên. Nên từng ấy năm, cô luôn cố công đi tìm một nơi bình yên, một chốn riêng mình. Nhưng chẳng tìm thấy nổi một chút bình yên trong chính tâm hồn. Đôi lúc cô cần ai đó kề bên để cùng nói chuyện, cùng chia sẻ...Nhưng những lúc khó khăn, mới nhận ra, mình không thể chia sẻ với ai.

Nhớ những đêm tối mở toang cửa sổ đón sương Thu lạnh, cô vùi mình trong chăn ấm, thích đọc truyện viết về tình yêu khi nó mới bắt đầu trong giai đoạn chớm nở. Thứ tình yêu ấy rất tình cờ, rất vu vơ. Khác xa với tình yêu của cô và anh đã lên men đủ độ chín. Cô nhớ những cái ôm chặt. Nhớ cái nắng hanh hao. Nhớ cả những điều chẳng thể đặt tên. Mùa lá vàng rơi rụng thành thảm vàng, thảm đỏ trải dài gót chân, như cùng cô góp nhặt những vui buồn, yêu thương, hờn giận theo từng chiếc lá. Đi qua rồi những ngày cơn mưa Hạ, đi qua rồi ánh nắng hè rực rỡ, chỉ còn tiết trời Thu vàng rượm cõi thơ. Nặng lòng với những kí ức không dễ nguôi quên.

Sáng tỉnh dậy cô thấy đầu trở nên trống rỗng, suy nghĩ trở nên hỗn loạn, rối ren. Những cảm xúc kỳ lạ mang lại rất mơ hồ không thể gọi thành tên, những bâng khuâng không biết bắt nguồn từ đâu. Cô không yêu nhưng nhớ. Không giận nhưng buồn. Đôi khi thấy tim nhói lên một cảm giác khó tả. Cô không quên được nỗi nhớ khờ khạo của năm tháng bên nhau, đó là những kí ức vụn vặt nhưng đong đầy tình cảm. Cô thèm trở về phiên bản cũ của tâm hồn mình, vì nơi đó bao giờ cũng là quãng thời gian tuyệt vời nhất trong tiềm thức của cô. Đặt trong cô những hoài niệm trong trẻo nhất của cuộc đời.

Cô từng rất yêu anh, người mà cô tin tưởng. Nhưng giữa cô và anh luôn có những khoảng cách quá lớn, khiến cô không thể nhận ra tình cảm anh trao, không đủ dũng cảm để đón nhận tình yêu đó. Cô quên mất một điều tình cảm không dễ dàng nhìn thấy, ta chỉ cảm nhận thấy nó mà thôi. Giờ thì cô đã hiểu những cảm giác mất mát người mà mình vô cùng yêu quý. Bước qua vụng dại ngày nào, cô sẽ dùng trái tim mình để cảm nhận được hương tình yêu đang lan vào trong từng nhịp thở...

Làm thế nào để thay đổi được trạng thái này ngày hôm nay. Đôi khi con người ta không thể chọn gì khác ngoài sự lãng quên để đi tìm bình yên cho mình. Có những chuyện là do ta cố tình mong muốn, nhưng có những chuyện lại nằm ngoài ý muốn bản thân. Giờ thì cô cũng nên để tình cảm đó ngủ yên trong góc nhỏ trái tim, vì anh và cô là hai đường thẳng song song không gặp được nhau. Nhưng ai cũng phải sống trong thực tại, chẳng dễ gì để không hoài niệm. Thôi thì cứ giữ cho mình một khoảng trời kí ức, để biết thương, biết nhớ, biết mình từng rơi vào tình yêu đong đầy một cảm giác thật đặc biệt.

KTH