Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

CHIỀU MƯA

Mưa to trong một chiều tháng chín não lòng trong lời bài hát “Trời không mưa, anh cũng lạy trời mưa…” Đấy là  áp thấp nhiệt đới lạc mùa, lạc đường, vô tình lướt qua nơi này những trận mưa rào rả rích. Đường phố sũng nước mưa. Ánh đèn xe nhập nhoạng không soi tỏ mặt người. Những bước chân vội vã đến tội nghiệp trong cái hư vô nhao nhác của ngày mưa. Thành phố bị bao phủ bởi màn mưa dày hơn nỗi nhớ.

Nỗi nhớ chiều mưa! Tôi nhớ về cái gì đó cồn cào. Chiều mưa mùa Hạ năm nào, quen em trong sự sắp đặt diệu kỳ của định mệnh, để rồi cùng em trải qua bao nhiêu ngày không nắng của cuộc đời ta. Em yêu mưa, cái mà anh từng gọi là “nước mắt của ông trời” khóc vì nuối tiếc khi phải xa một ai đó. Em cười! Nụ cười nhẹ nhàng mát lành như hơi thở của đất trời sau mỗi trận mưa tan. Em bảo “Anh là Hoàng Tử Mưa, Em là công chúa Bong Bóng, Bong Bóng tái sinh từ tình yêu của Mưa".

Kỷ niệm đong đầy trong tâm trí, chỉ trực tràn bờ trong một ngày mưa. Những dấu yêu một thời anh ghi khắc, thấp thoáng bóng dáng con đường hạnh phúc ngày nào hiển hiện trong mắt em, giờ lùi xa vào quá vãng. Giấc mơ về một mái ấm gia đình hạnh phúc nhạt nhòa trong vô định của thời gian. Cả bóng hình em, bỗng chốc hóa thành hư ảo....

Lạnh. Gió mùa Đông Bắc về theo mưa mang cho Hà Nội cái se lạnh trong hương hoa sữa nồng nàn. Hà Nội nhỏ hiền run rẩy như bàn tay cô gái biết yêu nhưng còn ngần ngại lần đầu nắm tay người thương tìm chút hơi ấm buổi giao mùa. Cựa mình trong chiếc vỏ chăn mỏng tang, ta nghe thấy từng hơi lạnh đang len dần trong không khí, lẩn khuất trong từng nếp áo, nếp chăn. Bất chợt cảm giác như mùa Đông đã về. Co ro trong giấc ngủ chập chờn hoang hoải, miệng mỉm cười trong những giấc mơ bình yên. Ngoài trời, mưa vẫn đang rơi...

Bao giờ mưa ngừng rơi cho anh thôi đừng nhớ nữa? Những nỗi nhớ ngày mưa như con đò thấp thoáng mùa nước lũ, chở anh qua không biết bao nhiêu bến đỗ của cuộc đời. Mỗi bến đậu ấy đều mang dấu ấn của em và mùa mưa năm nào. Nụ cười nồng ấm trên bờ môi em lạnh giá, mái tóc em ướt đẫm nước mưa, bờ vai gầy run rẩy vì lạnh để rồi trái tim lại rung lên thổn thức khi anh vòng tay ôm lấy em vào lòng…Tưởng tượng nối đuôi kỷ niệm. Có những tháng ngày đã đi qua không bao giờ trở lại nữa, để lại trong lòng người những nuối tiếc đầy vơi. Nhưng chẳng có thời khắc nào của cuộc đời trôi qua vô nghĩa cả. Mọi thứ đều ghi một dấu ấn đặc biệt lên cuộc đời ta, hình thành nên bản thân ta như hiện tại. Cảm ơn em – một tình yêu không thành…
Hôm nay là ngày anh ra đi theo hoạch định, anh sẽ đến một chân trời hoàn toàn xa lạ, bỏ cả Hà Nội, cả mùa thu, cả em lại sau lưng. Chỉ vì một lý do vô lý nào đấy về giấy tờ, anh vẫn còn lưu lại nơi này, để chứng kiến phút hấp hối của mùa thu, để phải chịu đựng nỗi nhớ đong đầy trong một ngày mưa tầm tã. Để lại nhớ về em, da diết trong nỗi nhớ không hình hài, nhưng quặn thắt trái tim bất chợt vì mưa mà hóa ra mềm yếu. Vâng mưa tháng chín lúc này vẫn rơi, rơi vào trong lòng anh, người con trai Hà Nội.

KTH