Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

Mùa Yêu

Khi chú ve cuối cùng trút bỏ bộ giáp xác trên gốc sấu già, hóa thân về với lòng đất mang kiếp bọ sâu; cũng là khi trong xao xác chiều, ta như thấu hơn tiếng lòng của mỗi chiếc lá sấu lúc lìa cành, lại viên mãn trong giấc mơ được dệt nên tấm thảm vàng cho mùa thu Hà Nội.

Thu đã về, Hình như với Hà Nội, thu dẫu mang nhiều cảm xúc của từng cung bậc khác nhau, nhưng vẫn giữ cho mình nét mỏng manh đặc biệt.

Trong nhàn nhạt của nắng, trong dìu dịu của gió, những chùm sấu chín đầu mùa cố nép mình trong từng bó lá xanh, để khiến cả hương sấu dương như cũng chỉ nhan  chát chút vị thu vàng. Mùa thu cũng là mùa của cốm mới, Cốm làng Vòng xưa. Cốm Mễ Trì nay. Những hạt cốm được làm từ bàn tay chai sần của của những người mẹ, người em một nắng hai sương, yêu hạt thóc làng như yêu người tri kỷ. Những hạt cốm mang màu xanh đến trong mát lòng ấy, như chắt từ mưa nắng mà thành, để cả cái vị cốm vẫn nồng nồng hương sữa lúa ấy, cũng như kết từ bão lũ dùm dành mà nên. Trên đôi quang gánh cổ xưa, những hạt cốm đã được gói trong từng lớp lá sen, như cũng mang theo cả chút hương quê gửi về nơi phố thị.

Thu đã về. Trong cái mơ màng của những hồ nước còn ngái ngủ, sương như tấm lụa mỏng choàng lên gương mặt hồ, chở theo cả man mác hương hoa sữa cứ như muốn cùng mắc lại với thu. Những chùm hoa sữa mỏng manh, trăng trắng, xinh xinh nở e ấp trong những tán lá xanh của những thân cây già dọc con đường Nguyễn Du; Như cố ướp lên phố thu cái mùi hương nồng nhẹ mà hoa lọc từ máu của đất, vắt từ lửa của trời Hà Nội.

Trên những mái ngói mà màu thời gian đã phủ mờ bao lớp rên phong, ta như chợt tìm ra một hồn phố cổ của Hà Nội ngày chưa xa, với biết bao trầm tư trong thế sự đổi dời.

Thu đã về. Màu đời như sánh lại trong sắc vàng của lá, sắc xanh của trời, để ai còn thấy mình thương nhớ hồn thu, chắc không dại gì bỏ lỡ dịp may được thêm một lần đắm mình giữa tình thu quyến rũ.

Đi trong heo may của gió, hình như cái chút lành lạnh của thu sao khiến ta cứ nao nao một nỗi nhớ mơ hồ, có phải cái nỗi nhỡ không tên tuổi, không địa chỉ kia, rồi sẽ còn theo thu đi đến hết mỗi kiếp người; để khiến ai đã một lần được mắc với thu Hà Nội, mới chợt hiểu ra rằng; bây giời mới đúng mùa yêu

Thu Hà Nội.

KTH.

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

CHIỀU MƯA

Mưa to trong một chiều tháng chín não lòng trong lời bài hát “Trời không mưa, anh cũng lạy trời mưa…” Đấy là  áp thấp nhiệt đới lạc mùa, lạc đường, vô tình lướt qua nơi này những trận mưa rào rả rích. Đường phố sũng nước mưa. Ánh đèn xe nhập nhoạng không soi tỏ mặt người. Những bước chân vội vã đến tội nghiệp trong cái hư vô nhao nhác của ngày mưa. Thành phố bị bao phủ bởi màn mưa dày hơn nỗi nhớ.

Nỗi nhớ chiều mưa! Tôi nhớ về cái gì đó cồn cào. Chiều mưa mùa Hạ năm nào, quen em trong sự sắp đặt diệu kỳ của định mệnh, để rồi cùng em trải qua bao nhiêu ngày không nắng của cuộc đời ta. Em yêu mưa, cái mà anh từng gọi là “nước mắt của ông trời” khóc vì nuối tiếc khi phải xa một ai đó. Em cười! Nụ cười nhẹ nhàng mát lành như hơi thở của đất trời sau mỗi trận mưa tan. Em bảo “Anh là Hoàng Tử Mưa, Em là công chúa Bong Bóng, Bong Bóng tái sinh từ tình yêu của Mưa".

Kỷ niệm đong đầy trong tâm trí, chỉ trực tràn bờ trong một ngày mưa. Những dấu yêu một thời anh ghi khắc, thấp thoáng bóng dáng con đường hạnh phúc ngày nào hiển hiện trong mắt em, giờ lùi xa vào quá vãng. Giấc mơ về một mái ấm gia đình hạnh phúc nhạt nhòa trong vô định của thời gian. Cả bóng hình em, bỗng chốc hóa thành hư ảo....

Lạnh. Gió mùa Đông Bắc về theo mưa mang cho Hà Nội cái se lạnh trong hương hoa sữa nồng nàn. Hà Nội nhỏ hiền run rẩy như bàn tay cô gái biết yêu nhưng còn ngần ngại lần đầu nắm tay người thương tìm chút hơi ấm buổi giao mùa. Cựa mình trong chiếc vỏ chăn mỏng tang, ta nghe thấy từng hơi lạnh đang len dần trong không khí, lẩn khuất trong từng nếp áo, nếp chăn. Bất chợt cảm giác như mùa Đông đã về. Co ro trong giấc ngủ chập chờn hoang hoải, miệng mỉm cười trong những giấc mơ bình yên. Ngoài trời, mưa vẫn đang rơi...

Bao giờ mưa ngừng rơi cho anh thôi đừng nhớ nữa? Những nỗi nhớ ngày mưa như con đò thấp thoáng mùa nước lũ, chở anh qua không biết bao nhiêu bến đỗ của cuộc đời. Mỗi bến đậu ấy đều mang dấu ấn của em và mùa mưa năm nào. Nụ cười nồng ấm trên bờ môi em lạnh giá, mái tóc em ướt đẫm nước mưa, bờ vai gầy run rẩy vì lạnh để rồi trái tim lại rung lên thổn thức khi anh vòng tay ôm lấy em vào lòng…Tưởng tượng nối đuôi kỷ niệm. Có những tháng ngày đã đi qua không bao giờ trở lại nữa, để lại trong lòng người những nuối tiếc đầy vơi. Nhưng chẳng có thời khắc nào của cuộc đời trôi qua vô nghĩa cả. Mọi thứ đều ghi một dấu ấn đặc biệt lên cuộc đời ta, hình thành nên bản thân ta như hiện tại. Cảm ơn em – một tình yêu không thành…
Hôm nay là ngày anh ra đi theo hoạch định, anh sẽ đến một chân trời hoàn toàn xa lạ, bỏ cả Hà Nội, cả mùa thu, cả em lại sau lưng. Chỉ vì một lý do vô lý nào đấy về giấy tờ, anh vẫn còn lưu lại nơi này, để chứng kiến phút hấp hối của mùa thu, để phải chịu đựng nỗi nhớ đong đầy trong một ngày mưa tầm tã. Để lại nhớ về em, da diết trong nỗi nhớ không hình hài, nhưng quặn thắt trái tim bất chợt vì mưa mà hóa ra mềm yếu. Vâng mưa tháng chín lúc này vẫn rơi, rơi vào trong lòng anh, người con trai Hà Nội.

KTH

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

LÃNG QUÊN

Cô trở về căn nhà dấu yêu của anh và cô và trở về với chính minh. Để tìm lại tâm hồn mình đang lạc hướng, tìm lại cảm xúc chẳng thể chia sẻ với ai trong thực tại, một chút tạp niệm lặng yên của những ngày qua. Có những điều rất xa, rất mơ hồ và bâng khuâng không tả được, một chút gì đó xốn xang trong lòng. Thoáng một chút thôi xin được lặng yên... Vòng đời ơi, xin đừng đi quá nhanh như thế...Ta đã nghe thấy thiếu thốn và mất mát quá nhiều. Nhiều thứ đã đi qua. Không bao giờ còn có thể trở lại, không bao giờ...

Lâu rồi cô không có bài viết mới. Chẳng phải vì không có cảm xúc muốn chia sẻ, nhưng dường như cô thật là khó khăn và khổ sở để diễn đạt được bằng ngôn từ. Sao mình cứ than thở, thở than cho những nhỏ nhặt và vu vơ, cho những xúc cảm của cô với anh chợt ào ạt quay về. Cô lại mim cười với vụn dại chính mình. Vì đâu đó xung quanh mình còn có nhiều người mệt mỏi, đau ốm, và cô đơn hơn mình nhưng họ không cất tiếng thở dài...

Mấy hôm nay trời mưa nhiều cùng với những cơn gió lành lạnh bắt đầu thổi về, lá rừng cũng bắt đầu thay đổi màu sắc báo hiệu Thu sang. Một mùa Thu mới đang trở về với vạn vật. Lòng nao nao mơ về cái bảng lảng của trời Thu, cái se se lạnh của gió Thu, tiếng xào xạt của lá Thu, cả ánh huyền ảo của trăng Thu, tất cả như gieo vào lòng cô biết bao nỗi buồn không tên. Nên từng ấy năm, cô luôn cố công đi tìm một nơi bình yên, một chốn riêng mình. Nhưng chẳng tìm thấy nổi một chút bình yên trong chính tâm hồn. Đôi lúc cô cần ai đó kề bên để cùng nói chuyện, cùng chia sẻ...Nhưng những lúc khó khăn, mới nhận ra, mình không thể chia sẻ với ai.

Nhớ những đêm tối mở toang cửa sổ đón sương Thu lạnh, cô vùi mình trong chăn ấm, thích đọc truyện viết về tình yêu khi nó mới bắt đầu trong giai đoạn chớm nở. Thứ tình yêu ấy rất tình cờ, rất vu vơ. Khác xa với tình yêu của cô và anh đã lên men đủ độ chín. Cô nhớ những cái ôm chặt. Nhớ cái nắng hanh hao. Nhớ cả những điều chẳng thể đặt tên. Mùa lá vàng rơi rụng thành thảm vàng, thảm đỏ trải dài gót chân, như cùng cô góp nhặt những vui buồn, yêu thương, hờn giận theo từng chiếc lá. Đi qua rồi những ngày cơn mưa Hạ, đi qua rồi ánh nắng hè rực rỡ, chỉ còn tiết trời Thu vàng rượm cõi thơ. Nặng lòng với những kí ức không dễ nguôi quên.

Sáng tỉnh dậy cô thấy đầu trở nên trống rỗng, suy nghĩ trở nên hỗn loạn, rối ren. Những cảm xúc kỳ lạ mang lại rất mơ hồ không thể gọi thành tên, những bâng khuâng không biết bắt nguồn từ đâu. Cô không yêu nhưng nhớ. Không giận nhưng buồn. Đôi khi thấy tim nhói lên một cảm giác khó tả. Cô không quên được nỗi nhớ khờ khạo của năm tháng bên nhau, đó là những kí ức vụn vặt nhưng đong đầy tình cảm. Cô thèm trở về phiên bản cũ của tâm hồn mình, vì nơi đó bao giờ cũng là quãng thời gian tuyệt vời nhất trong tiềm thức của cô. Đặt trong cô những hoài niệm trong trẻo nhất của cuộc đời.

Cô từng rất yêu anh, người mà cô tin tưởng. Nhưng giữa cô và anh luôn có những khoảng cách quá lớn, khiến cô không thể nhận ra tình cảm anh trao, không đủ dũng cảm để đón nhận tình yêu đó. Cô quên mất một điều tình cảm không dễ dàng nhìn thấy, ta chỉ cảm nhận thấy nó mà thôi. Giờ thì cô đã hiểu những cảm giác mất mát người mà mình vô cùng yêu quý. Bước qua vụng dại ngày nào, cô sẽ dùng trái tim mình để cảm nhận được hương tình yêu đang lan vào trong từng nhịp thở...

Làm thế nào để thay đổi được trạng thái này ngày hôm nay. Đôi khi con người ta không thể chọn gì khác ngoài sự lãng quên để đi tìm bình yên cho mình. Có những chuyện là do ta cố tình mong muốn, nhưng có những chuyện lại nằm ngoài ý muốn bản thân. Giờ thì cô cũng nên để tình cảm đó ngủ yên trong góc nhỏ trái tim, vì anh và cô là hai đường thẳng song song không gặp được nhau. Nhưng ai cũng phải sống trong thực tại, chẳng dễ gì để không hoài niệm. Thôi thì cứ giữ cho mình một khoảng trời kí ức, để biết thương, biết nhớ, biết mình từng rơi vào tình yêu đong đầy một cảm giác thật đặc biệt.

KTH

Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

Giằng Xé

Đêm này mưa to quá, từng gọt mưa đang thổn thức rơi vào lòng Anh. Để rồi từng gọt mưa rơi xuống như nước mắt ai đang lặng lẽ vô bờ. Anh thấy mình thể không thể khóc, vì lòng quá xót xa khi thấy mưa vẫn rơi trắng trời. Con người ai cũng vậy khi vui sướng thường hay khóc. Nhưng khi đau khổ thường trở lên chai sạn muốn khóc cũng chẳng khóc được, lúc đó họ chỉ có ánh mắt dường như luôn hướng về một nơi nào xa xắm…Có lẽ nơi đó chứa đựng những khoảnh khắc của ngày xưa, cái ngày mà nước mắt thỉnh thoảng vẫn tuôn chảy vì hạnh phúc, vẫn tuôn chảy vì những giận hờn vu vơ. 

Đã xa lắm cái ngày anh nắm tay em chạy trốn khỏi cơn mưa, ngày đó anh vừa giận mưa, mưa làm anh và em mất tiêu một buổi đi chơi vui vẻ, nhưng lại thầm cảm cơn mưa đó vì chính nó đã tạo điều kiện cho anh và em công khai đứng sát vào nhau để cùng ngắm nhìn từng giọt mưa rơi. Ngày đó từng giọt mưa rơi cũng là từng giọt nước mắt của anh, những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc vô bờ, còn giờ đây…nước mắt anh đã ngừng chảy, còn mưa thì vẫn rơi…

Đối với anh giờ đây mưa đã không còn đẹp như xưa, bởi nó thiếu vắng mất hình bóng một người, người mà ngày xưa mỗi lần ngắm mưa anh luôn tưởng tượng hình bóng ai đang thấp thoáng…Ừ phải rồi ngày xưa anh thích ngắm mưa một phần cũng là vì em, bây giờ anh không còn thích ngắm mưa như xưa nữa, nhưng thay vào đó anh có một sở thích khác, mỗi lần trước cơn mưa mà gió to anh rất thích đắm mình trong làn gió, có lẽ gió giúp anh cảm thấy nhẹ lòng…

Những lúc như thế này, ngồi một mình nghe tiếng mưa rơi, tiếng mưa, tiếng gió ngoài kia ào ạt lắm, nưng sao anh thấy lòng mình bình yên đến lạ lùng…Có lẽ chỉ trong nỗi đau ta mới hiểu được nỗi đau, chỉ khi nỗi buồn đã lên đến đỉnh điểm thì nỗi buồn mới trở nên sâu lắng, bình yên chứ không còn giày vò, giằng xé…

Anh tưởng như mình có thể đếm được từng giọt mưa rơi bởi lúc này lòng anh đang rất thanh thản, anh vẫn còn đau, vẫn còn buồn, một thời gian nữa, anh biết và anh chấp nhận, anh không còn mải mê đi tìm sự bình yên nữa, sự bình yên là ở đây, sâu tận trong trái tim anh. Một trái tim đã một lần đau đớn, đã một lần rỉ máu theo bóng dáng ai đó…Anh cứ để cho nó đau, nó cần phải vậy, để anh biết rằng mình vẫn đang sống, mình vẫn đang tồn tại, mình vẫn còn cảm xúc…Rồi thời gian sẽ làm lành tất cả những vết đau, nhưng trong trái tim anh sẽ còn mãi một vết sẹo mang tên Em, Em biết không? Hôm nay trời rất đẹp, nhưng trong lòng anh mưa vẫn rơi…

Mưa Sài Gòn

KTH