Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012

Mãi xa rời

Người yêu anh là một cô gái trẻ đẹp thông minh đang nằm điều trị căn bệnh ung thư quái ác tại một bệnh viên do anh là trưởng khoa. Cô thường xuyên bị những cơn đau hành hạ về thể xác mặc dù vẫn biết anh là bác sỹ rất giỏi về việc này. Mỗi lần cô đau đớn làm trái tim anh thắt lại. Anh cố gắng tìm mọi cách để cứu cô nhưng xem ra...

Cô cảm thấy ấm áp, hạnh phúc vì hàng ngày anh vẫn khám bệnh và điều trị cho cô theo đúng phác đồ chuẩn. Anh là người bác sỹ đẹp trai, lịch sự, hài ước, thân thiện và rất chung tình. Chuyện tình của họ thật cảm động ai nằm điều trị ở đây cũng biết. Hàng ngày anh vẫn mang đến cho cô những bó hồng tươi thắm mà cô rất yêu thích. Loài hoa đó gắn với họ nhiều kỷ niệm. Dù mắc căn bệnh hiểm nghèo nhưng trong đôi mắt của cô hiện lên một niềm hạnh phúc bao la vì cô đang có anh bên cạnh...

Đang trò chuyện cô lại bị cơn đau hành hạ, đau đến vật vả nhưng không thấy cô kêu ca nữa lời. Sức chịu đựng của cô thật đáng khâm phục. Những lúc như thế anh thương cô rất nhiều muốn làm cái gì đó, nhưng khó quá, anh chỉ biết ôm cô vào lòng, an ủi động viên cho đến khi cơn đau qua đi.

Anh chăm sóc giúp cô uống từng ly nước và không quên vuốt nhẹ bàn tay gầy gộc vì truyền nhiều hóa chất. Anh chỉ ra về, khi cô gái đã ngủ say. Lúc ngủ nhìn khuôn mặt  cô thật hạnh phúc và niềm tin vào việc mình sẽ khỏi bệnh, sẽ cùng anh đi hết chặng đường...


Đêm cuối cùng bệnh tình của cô tiến triển quá xấu, nhìn vào đó anh biết cô sẽ không qua khỏi đêm nay, rất buồn nhưng anh biết đó là cách tốt nhất vì từ nay cô sẽ không phải chịu những cơn đau hành hạ về thể xác. Nước mắt anh đã rơi vì bất lực trước bệnh tình của cô. Nhìn anh đáng thương quá!

Anh bước vào phòng, cô mở mắt nhìn anh, trên môi nở nụ cười một cách yếu ớt, hơi thở của cô nghe thất khó nhọc. Anh ngồi bên cô nói truyện nhưng chưa có chuyện gì xẩy ra " Cho đến bây giờ món quà tuyệt vời nhất  anh dành cho cô ấy chính là tình yêu". Vâng đó là tình yêu trong sáng và đích thực.

Đêm ấy cô ra đi vào cõi vĩnh hàng mà không bao giờ tỉnh dậy nữa trong vòng tay nhẹ nhàng, ấm ấp của anh. Khuôn mặt anh đẫm nước mắt, anh nghẹn ngào nói "Em à, Hãy để anh hôn em lần cuối, hãy cho anh ở bên em đêm nay, một đêm cuối cùng anh được gần em nhất, một lần cuối thôi, anh biết, em đã rời xa anh mãi mãi, mãi mãi rồi nhẹ nhàng, bình yên ở nơi xa em nhé, đợi anh vào một ngày gần nhất".

Nước mắt anh vẫn rơi cố kìm nén mà không được. Nhìn anh như vậy ai cũng cảm động trước tình cảm mà họ đã dành cho nhau.


Bước chân ra khỏi phòng bệnh lau những giọt nước mắt còn chưa khô. Cô đã mãi xa rời anh. Anh muốn thét thật to, muốn nói cái gì đó thật nhiều hơn nữa mà sao cứ nghẹn trong cổ họng mãi không nói được... Là người bạn tôi chỉ biết an ủi và nói hãy để cô ấy ra đi bình yên đừng khóc nữa anh, anh như thế này ở nơi suối vàng cô ấy sẽ rất buồn.
Anh đi rồi, tôi thầm cầu nguyện cho cô ấy ở nơi xa đó được siêu thoát, cầu mong anh sớm lấy lại thăng bằng trước nỗi đau này.

Tôi nghĩ không thể ngày một, ngày hai có thể xóa đi tất cả nhưng tình yêu họ dành cho nhau sẽ mãi bền vững theo tháng năm. Mối tình của họ thật đẹp nhưng kết thúc không có hậu.

Mr: KTH.

Thời gian công tác xa nhà.