Một
buổi chiều mùa hạ thấm buồn trong từng mảng của tâm thức, tôi loay hoay
và chật vật đi tìm cho mình một chỗ dựa để an ũi lòng thôi trắc trở.
Thế là buổi ấy, khi cánh chim chiều chao nghiêng bay vào vùng tối tìm
chỗ ẩn nấp, thủy triều cũng lặng lẽ trốn biển. Tôi
lang thang từng bước chân lẻ loi dạo chơi hằn in trên cát mịn, một
không gian hút hồn và những con sóng cứ xoáy và quẫy đạp vào lòng tôi
thổn thức. Khoảng
trời rất xanh và bạt ngàn tràn ngập gió đại dương, những cơn gió cứ đưa
sóng đi tìm bờ bãi để đáp, chú dã tràng cặm cụi và cần mẫn se những
bọt trắng xóa về hang. Cánh chim Hải Âu lặng nhìn dường như cũng đem
lòng se sắt, cuốn quồng bay theo đàn Sếu chiều về nơi trú ngụ và
tôi, cũng mang tên vị của biển ngơ ngác nhìn chú dã tràng vội vã trốn
vào hang, chú hơ đôi mắt bé xíu nhìn sóng thênh thang vỗ rồi cụp ngay
xuống đáy của hang. Con sóng quyệt ngay một nét cuối cùng trên bờ cát
giận dỗi. Đó là những gì về biển của một buổi chiều sắp tàn mà tôi đã
thu hết cảm nhận của mình về mọi thứ xung quanh. Trên
đôi chân trần lặng lẽ, tôi vẫn tiếp tục đi về phía chân trời. Và ở đó,
tôi nhìn thấy phía cuối chân trời kia có ánh hoàng hôn đang hôn cát.
Sóng
cũng dịu dàng hơn và biển bằng lòng yên chỗ, tôi cũng lặng yên ngồi
nhặt những chiếc vỏ óc xếp thành tên mình và đã biết nhớ về một ai đó.
Có
cơn gió nào có thể thổi ngược về phía sau để nỗi nhớ trong tim tôi
thôi đừng vò xé nữa, những cơn sóng cứ xoáy vào lòng tôi trăn trở,
hơi muối mặn của vị biển rót vào tôi trong đó những vị xót và cay nồng,
hay chính một buổi chiều phẳng lặng như thế nên lòng tôi cứ cồn cào
theo thủy triều lên. Có
một thuở trong ký ức còn in vẹn dấu chân kỷ niệm, tay tôi cũng trong
bàn tay người rong chơi trên bờ biển về đêm. Đêm hôm ấy tà nguyệt bạch
nhô cao ra khỏi rặng dừa như khoác lên trên biển một màu áo lung linh
và huyền ảo. Hai
đứa tinh nghịch vẽ một hình trái tim nguệch ngoạc lên bờ cát, tôi đứng
giữa trái tim cuộn tròn, mang hạnh phúc đánh dấu vào kỷ niệm đầu tiên
để dưỡng nuôi hồi ức ấy bằng mảng màu hi vọng. Giờ
đây đứng một mình trên biển, tôi biết kể gì với biển trước ngàn con
sóng vỗ chiều hôm nay. Chỉ có thể tự thì thầm với chính mình “Không
biết giờ này người có đứng trước biển để nhớ đến tôi không?”.
Ẳn
trong đáy sâu mênh mông của biển, tôi cảm thấy có một nét biển giống
mình mãnh liệt. Đó là hình ảnh cát giấu gì trong lòng cát suốt ngàn
năm mà biển cứ ngày đêm xô hoài bờ kiếm tìm. Còn
cát, vẫn rất nhói đau khi con sóng cứ xô bờ quẫy đạp, nhưng vẫn bao
dung, lặng im để tiếng sóng vẫn âm vang như đang hát lời tình sự. Mặc
con sóng cứ cồn lên những nỗi nhớ, man mác bóng chiều cô lữ, tôi vẫn
lặng lẽ ngồi vớt bóng hoàng hồn và đong đếm buồn vui. Tự tay đắp những
lâu đài bằng cát, chẳng hay con sóng xô trượt ngã và cuốn phăng tất cả
ngụp lặn và hòa tan vào con sóng thênh thang. Sâu
xa tôi trong nguồn cơn, phải chăng tất cả cũng đều mong manh như lâu
đài được đắp bằng cát. Nắng chiều hoang đã ố vàng trên bãi vắng, tôi
đứng lên phủi tất cả những hạt cát còn vương vãi trên mình và lặng lẽ đi
về phía hàng thùy dương. Sau lưng, ánh hoàng hôn vẫn còn đang hôn cát
và bóng của đôi tình nhân vẫn đang nắm tay nhau trên bờ biển vắng.
KTH.