Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Đèn biển

Biển gào thét, gầm lên trong giông bão, từng ngọn sóng cao từ 3(m) đến 5(m) nối tiếp nhau vỗ mạnh vào chân đèn. Giông bão như muốn cuốn đi tất cả những gì trong cơn thịnh lộ của đất trời. Giông bão hiện giờ vẫn chưa tan, thuyền vẫn chưa trở về, đèn biển vẫn chưa bật sáng...

Khi bão vào, lòng đèn cồn cào và đầy lo lắng, không lo lắng sao được vì thuyền bè chưa vào hết nơi tránh bão. Những ánh chớp sáng báo hiệu cho thuyền đi về nơi tránh bão được an toàn. Đèn biển không làm được gì, chỉ hướng ánh sáng ra xa...Giông bão cuối cùng cũng đi qua, nhưng chưa thấy thuyền về. Hình ảnh thuyền không lúc nào, không có trong suy nghĩ của nó, có lẽ thuyền đã tìm được một nơi nào đó để tránh bão. Những ngày giông bão, nó lo lắng, mệt mỏi khi nghĩ đến thuyền, mệt quá nó ngủ thiếp đi bỏ mặc tất cả..

Trời bây giờ đã sáng, bầu trời cao và trong xanh. Bão đã tan, biển lại xanh và yên bình trở lại. Rồi thuyền sẽ lại về, nó nghĩ vậy và vui vẻ nhìn về phía chân trời, ở đó có những con thuyền mà nó yêu thương. Thuyền sẽ neo đậu bên nó, kể cho nó nghe về cuộc hành trình trong giông bão...Hoàng hôn bắt đầu tắt ở cuối chân trời. Đêm nay thuyền sẽ về, chắc cơn bão khiến thuyền mệt mỏi, uể oải nên không thể chạy nhanh được.

Đêm tối buông xuống cũng là lúc đèn biển chiếu sáng một vùng rộng lớn. Thuyền vui vì sẽ nhìn thấy nó. Nó tủm tỉm cười một mình và chờ đợi thuyền về bên nó.

Mặt trời lại lên, bỏ lại đôi mắt mệt mỏi của nó sau một đêm dài. Sao giờ này thuyền chưa về? Hay thuyền gặp chuyện gì trong giông bão. Nó vẫn tự an ủi và mắt vẫn hướng về phía chân trời.

Một đêm nữa đi qua...ngày mới lại bắt đầu. Nó tự hỏi, tại sao thuyền chưa về? Nó nghĩ thuyền đang neo đậu yên ở một bến nào đó. Rồi thời gian cứ thế đi qua và nó vẫn trờ đợi mà không nghỉ ngơi chút nào. Lặng lẽ nhớ mong và dằn vặt khiến nó một tiều tụy.

Theo thời gian nắng, mưa, gió bão làm nó già cỗi và kiệt sức. Không còn sức lực nữa, nó đổ ập xuống. Lúc ngã xuống nó mới nhận ra xác thuyền đang nằm ngay cạnh nó từ bao giờ mà nó không biết. Bây giờ nó mới hiểu, nó có thể chiếu sáng biển cả bao la, nhưng không bao giờ chiếu sáng hay nhìn xuống được chân mình được.



Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

Chuyến tàu đêm

Cuối cùng tôi cũng đến ga Hà Nội. Đó là chuyến đi công tác Quảng Bình. Ngày đó khi tôi đi nó thường hay đến nhà chơi và đưa tôi ra ga, còn bây giờ thì không. Không bao giờ có nữa. Mà thui không sao, một mình cũng tốt mà.

Tôi sách đồ xuống xe, đi thẳng vào ga vì bây giờ đã mở cửa để đón khách lên tàu, chuyến tầu tôi đi là tầu SE1 hành chình từ Bắc vào Nam. Đây là nhà ga đầu tiên của chuyển hành trình. Tôi vội vã lên đúng toa tàu của mình, toa số 5, gường số 6, sau khi đã sắp xếp xong hành lý, tôi nhìn đồng hồ, ui còn hơn 15 phút nữa tàu mới chuyển bành, xuống dưới đứng một chút cho thoải mái cái đã vẫn còn sớm tôi nghĩ vậy. Đi thang lang tý cho đỡ chán, ngày đó cách đây cũng lâu rùi, lúc tiễn tôi đi nó cũng đứng trên sân ga này, nó tựa vào tôi và nói, Anh à, anh chúc anh có chuyến công tác tốt đẹp, nhớ giữa sức khỏe và nhớ em ha. Khi nào về gọi điện, em sẽ ra đón.

Tôi đang mải mê suy nghĩ thì giật mình khi nghe thấy tiếng loa báo, đoàn tàu SE1 đã được lệnh chuyển bánh, quý khách dưới sân ga, tranh thủ lên tàu để đoàn tàu rời ga được an toàn, nghe xong ai cũng vội vã bước chân nhanh lên tàu, tôi cũng vậy, đoàn tàu bắt đầu nhẹ nhàng chuyển bánh đưa tôi và mọi người đi qua các miền quê. Lúc này tôi đã vào toa của mình, nằm đối diện với tôi là một cô bé, chắc còn ít tuổi và đang là sinh viên, tôi cũng không hỏi chuyện.

Bỗng dưng cô bé hỏi tôi, anh đi chơi hay đi công tác. Tôi trả lời. Anh đi công tác. Còn em? Cô bé trả lời, em được nghỉ hè tranh thủ thời gian về thăm bố, mẹ. Tôi và cô bé nói chuyện linh tinh khá lâu rùi cô bé xin phép đi nằm trước.

Với tôi bao nhiêu suy nghĩ và kỷ niệm như ùa về. Ngày đó tôi và nó cũng đi chuyến tàu SE1, toa số 5, tôi nằm gường số 6, nó nằm đúng gường cô bé kia đang nằm, đó là sự trùng lặp mà tôi không sao lý giải được. Hai đứa ngày đó nói rất nhiều chuyện. Tôi còn nhớ câu tôi hỏi, vì sao em yêu anh? Nó trả lời. Em không biết, chỉ biết rằng lúc bên anh, em cảm thấy ấm áp và an toàn, khi xa, thấy nhớ anh vô cùng. Nói đến đấy nó phá lên cười và nói rằng anh ngốc này, em yêu anh vì cái ngốc nghếch của anh đó...Không hiểu vì sao tôi không giữa được nó. Chắc vì nhiều lý do tôi nghĩ vậy. Ngồi trên tàu với sự ồn ào do đoàn tàu đang chạy tạo ra, có chăng trong tôi vẫn còn khoảng chống và tĩnh lặng đến đáng sợ.

Chống tay lên cằm, nhìn vào sâu thẳm của đêm tối, đầu tôi đang suy nghĩ về một điều gì đó mà bản thân tôi không sao nhớ được, ngoài trời hôm nay trăng sáng thật, tôi nhìn rất rõ những ngôi nhà, những ánh đèn của nhà dân sống gần với đường sắt, cuộc sống của dân ta tốt hơn trước rất nhiều, tôi mừng vì dân ta ai cũng có cơm ăn, ai cũng có áo mặc như lời Bác nói...Tiếng còi tàu, tiếng rung lắc của toa tàu làm tôi thức tỉnh suy nghĩ. Mình nghĩ linh tinh quá.

Chuyến tàu SE1 như xé toang màn đêm nơi nó đi qua và sau đó cũng để lại cả màn đêm bao phủ và tĩnh lặng có trăng chỉ là tiếng mưa rơi và tiếng côi trùng  kêu. Vâng ngoài trời mưa đang rơi, đoàn tàu SE1 cứ lao về phía trước. Minh phải nằm ngủ cái đã, ngày mai còn có sức làm việc, khoảng 7h sáng tàu mới vào ga Đồng Hới. Nằm mãi mà không ngủ được, cứ nhắm mặt vào lại nghĩ linh tinh tôi sợ cảm giác này, tôi sợ, tôi không kìm chế được cảm xúc, lại book máy lên và gọi cho nó, thui mà H, quá khứ vẫn mãi là quá khứ mà, hãy để nó ngủ yên, đừng đánh thức nó dạy.

Chuyến tàu đêm ngày 12/8/2010.

Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012

Con đường đã qua

Anh tin là mình thật sự đã xa nhau. Con đường anh đi bây giờ đã qua rùi. Hãy để anh gọi tên em lần cuối nhé, hãy để anh nhớ về em lần cuối nhé. Rùi ngày mai tất cả sẽ chìm vào quá khứ.
Anh ngồi đây, nơi mà lần đầu tiên hai đứa gặp nhau. Có lẽ chẳng bao giờ em biết, em quan trọng với anh như thế nào đâu? Em đến bên anh, mang theo tình yêu, hạnh phúc, như cơn mưa rào giữa sa mạc khô cằn, em gieo vào lòng anh một tình yêu, em làm sống lại trong anh niềm hi vọng về một cuộc sống hạnh phúc... Rùi em bỏ đi, bỏ lại những gì tốt đẹp nhất, bỏ lại sau lưng một kẻ bơ vơ. Kẻ đó là Anh.
Những kỷ niệm bình yên, những phút giây bên nhau đã phạt phai. Chỉ còn lại đây con đường mà hai đứa đã đi qua chỉ toàn lá vàng rơi. Anh không biết làm gì với nỗi cô đơn này? Không biết làm gì để đi hết đoạn đường còn lại mà không.... Hằng đêm anh vẫn mơ thấy...thấy ánh mắt, thấy nụ cười, tim anh lại đau sót. 3h sáng lúc em còn đang ngon giắc, em biết không anh đang ngồi một mình giữa đêm tối bao la, khi bình minh chuẩn bị thức dậy, nhìn xuống góc phố bên kia đường, có một người đang ngồi chờ em cả đêm đó.
Bây giờ tất cả đã là quá khứ, đã qua rồi, đã kép lại rồi. Chỉ một lần này nữa thôi, một lần này nữa anh gọi tên em, cảm ơn em... Vì em đã một lần bên anh, em đã cho anh được sống, được hi vọng. Dù rất buồn, nhưng anh tin cuộc sống sẽ tốt đẹp. Mọi vết thương rồi sẽ lành, sa mạc rùi sẽ có mưa, dù không có em nữa!