Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

Say

Nó đứng dạy, bước đi loạng choạng ra khỏi cái quán nhậu đã quá quen thuộc với nó. Tối hôm nay nó uống rất nhiều, Nó đã say? Chắc có chuyện gì đó, nên nó mới uống nhiều đến thế. Nó tự hỏi? Đàn ông ai cũng vậy, nếu có chuyện buồn là tìm đến rượu. Có phải rượu sẽ làm quên tất cả?

Say quá, nó không tỉnh táo, mất khả năng kiểm soát. Quần áo sốc sệch, đáng đi siêu vẹo, bây giờ đêm đã về khuya, ngoài trời mưa đang nặng hạt, những hạt mưa lạnh giá không xóa đi nỗi buồn trong con người nó, nó vẫn đi, liều lĩnh thật, đi thế mà không sợ bị cảm lạnh. Tội nghiệp nó!

Về đêm đường ít người đi lại có chăng chỉ là những lao công đang quét rác trên đường.  Chỗ nó ở không xa, sao hôm nay đi mãi không về đến nơi, vừa đi, nó vừa nghêu ngao hát bài, hát bát gì đó, nghe không rõ.

Cuối  cùng nó cũng về đến nơi, nó nhẹ nhàng mở cửa và đi vào và nằm xoài xuống gường không kịp cởi quần áo, nó ngủ ngon lành, nhìn nó thật đáng thương, đó là đứa tốt bụng, chắc có chuyện gì đấy lên mới uống nhiều  thế. Chưa bao giờ thấy nó say như vậy, nó ngủ ngon lành hai tay giang ra hai bên, chân nó duỗi thẳng, nhìn nó giống chúa dê su hi...hi. Nửa đêm nó tỉnh dạy và uống nước để quên đi cơn khát đang cào xé ruột, gan nó do hôm qua nó uống quá nhiều rượu.

Nó không ngủ được, nhắm mắt vào bao nhiều ký ức lại hiện về, nó là đứa sống tình cảm, tội nghiệp nó, không ai sống mãi với quá khứ, mong nó sớm vượt qua chyện này. Nó nghỉ hãy sống bằng tình cảm, sống thật, sống có cảm xúc. Đang nghỉ ngợi thì trời đã sáng rồi, nó phải dạy để chuẩn bị đi làm.

Một ngày mới bắt đầu với nó.

Hà nội 8/8/2011.

Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

Mưa mùa hè

Với không khí oi nóng và nắng gắt như mấy ngày qua thì nhưng cơn mưa đầu mùa làm người ta thấy hối hả, bất ngờ và nháo nhác, tiếng mưa rơi lào rào, tiếng nước chảy và tiếng sấm sét vang trời - mưa đầu mùa hè rùi ta ơi.

Thời tiết bây giờ thật mát mẻ và hơi se lạnh, ngoài trời mưa vẫn rơi, thật tuyệt hôm nay lại là tốt thứ 7, tận hưởng cảm giác mát mẻ và nghỉ ngơi sau một tuần nhiều bận rộn với một cơn mưa giải nhiệt cho cái nóng khủng khiếp vừa qua, cảm giác đó thật sung sướng - lại có một đêm ngủ ngon! Để sớm mai đi công tác. Thời tiết mát mẻ nhìn tụi trẻ con ngủ ngon lành nhìn yêu quá.

Chiều hôm nay mình định đưa tụi trẻ con đi chơi, nhìn ngoài trời chuẩn bị mưa nên không đi nữa, mình nghĩ tụi trẻ con buồn lằm vì không được ra ngoài chơi, bình thường khi có thời gian mình hay đưa tụi đi chơi và uống cafe. Nói chuyện với tụi trẻ mình thấy rất vui, vì tụi trẻ ngân thơ quá, ước gì lúc nào mình cũng được như vậy.

Nhìn ra ngoài đường thấy có rất nhiều cô, cậu học sinh không mặc áo mưa chắc họ muốc có cảm giác của sự ướt át , đẫm mình trong làn nước, mát mẻ và thích thú? Mình chợt nhớ đến quãng thời gian trước đây mình là học sinh. Ước gì!

Lâu rồi không tận hưởng cảm giác đi dưới mưa, cảm nhận sự ướt át , đẫm mình trong làn nước mát mẻ.

Buồn quá ta! phải vào blog viết cái gì cái đã. Mình thiết nghĩ cứ viết, cứ nói, nói đúng cảm xúc của mình là Ok và tự cười với mình hi...hi. Cố lên ta.

Im lặng

Tôi im lặng vì bao lời yêu thương không nói được thành lời, tôi đành phải giữ nó trong lòng.
Tôi im lặng vì tình yêu đó không còn là của tôi nữa, nó được hiến dâng cho người nào đó.
Tôi im lặng vì bên  tôi không có ai để chia sẻ?
Tôi im lặng vì tôi  biết rằng trên đời này, tôi chẳng có nghĩa gì với ai. Kể cả đối với...
Tôi im lặng vì tôi biết chẳng không ai muốn nghe tôi nói mặc dù tôi đang nói lên sự thật.
Tôi im lặng và buồn cho mình vì không thoát ra được cái vòng lẩn quẩn không lối thoát đó.
Tôi im lặng để gặm nhấm sự cô đơn, nỗi buồn....
Tôi im lặng vì tôi đơn độc, nhiều lúc muốn gào thét lên thật to.
Tôi im lặng như những gì tôi vốn chịu đựng.
Tôi im lặng vì tôi đang cố gắng trở về đúng với vị trí của mình.
Tôi im lặng vì tôi đã nói tôi sẽ ra đi nhẹ nhành như khi tôi đến... 
Tôi im lặng vì tôi bất lực với thực tại khi không thể biến ước mơ "đơn giản" của mình thành hiện thực.
Tôi im lặng vì thực sự tôi thấy mình bị tổn thương.
Tôi im lặng ngồi một mình giữa khoảng tối bao la. “ chúa ơi, chúa ơi, giá như mà”.
Tôi im lặng và mong muốn có ai đó phá vỡ sự im lặng trong tôi.

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

Anh và nó

Vâng nó tiễn anh đến bến tàu để anh đi công tác, nó có linh cảm về một chuyến đi sẽ mất anh mãi mãi,

Nó hét và nói Anh kìa tàu chuẩn bị chuyển bánh, Anh lên tàu đi

Khi anh bước lên tàu không hiểu sao nước mắt nó cứ rơi mà ko sao cầm đc.

Nó đứng lại nhìn đoàn tàu đi khuất rùi mới về, lại một lần nữa đi về không có anh,

Nó chợt nghĩ đến bao kỷ niệm giữa nó và anh.

Vâng ngày đó cách đây khoảng gần 5 năm trên đường đi học về trời mưa rất to, ai cũng vội vàng tìm cho mình một nơi nào đó để chú mưa, còn với nó thì không,

cứ đạp xe đi hoài dưới mưa, quần áo ướt hết, rùi ko hiểu sao đang đạp xe nó lại bị té ngã, chắc lúc đó nó đang suy nghĩ về chuyện gì đó...

người nâng nó dậy là anh, nó nhìn anh và thầm cảm ơn.

Anh nói với nó, sao trời mưa to thế này em ko tìm chỗ nào để chú mưa,

Nó trả lời anh một câu cộc lốc, em thích đi dưới mưa, Anh nói với nó, cô bé này, em đi dưới mưa là ốm đấy, không sợ ốm sao?

Nó lắc đầu và nói lý nhí câu gì mà anh ko nghe rõ, lần đâu tiêu nó nói lý nhí như vậy, vì trước đây nó vốn là đưa con gái linh nghịch rất lớp...

Nó đi theo anh vào nơi chú mưa, mưa ngày một to, nước mưa đã làm cho nó có cảm giác lạnh và ớn người,

tuy nhiên nó vẫn tỏ ra mình ko sao.

Anh và nó đứng chú mưa khá lâu. Anh hỏi nó, bé ui, em học lớp mấy rùi, em học trường nào?

Em á, em học trường THPT Việt Đức, học lớp 12, em chuẩn bị thi đại học rùi, nó trả lời anh rất hôn nhiên,

em định thi trường gì? nó nói, em định thi báo trí vì em thích viết, thích thể hiện cảm xúc và tâm trạng.

Anh lại hỏi, em đi dưới trời mưa ko sợ ốm à, nó ko nói gì chỉ nhìn anh và cười, nụ cười thật nhẹ nhàng và ấm áp.

Trời hết mưa rùi, về thui em ui, anh lại hỏi, nhà em ở đâu, nó lại nhìn anh ko nói mà chỉ nở nụ cười.  Mình về em ha,

Anh tên là H,

Hy vọng sẽ có ngày gặp lại em tại đâu đó. Vâng anh và nó bắt đầu quen nhau từ đó. (Còn nữa)