Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

Tôi & Hà Nội


Một tuần lang thang đêm Hà Nội. Thật ngớ ngẩn khi gần một tuần không ngủ, một cách hành xác không giống ai? Mình thích thế! Vậy là đã kết thúc cái cảm giác phiêu kéo dài cả một tuần, bảy đêm lang lang, bảy đêm suy nghĩ linh tinh. Có rất nhiều câu danh ngôn, rất nhiều sách vở bàn luận về những vấn đề của cuộc sống, nhưng chỉ khi nào ta thực sự trải qua thì mới có thể thấm hết được.
Hà Nội rất đẹp khi đêm về. Những dãy phố dài im lìm, những hàng cây lặng lẽ sóng đôi, những tiếng nhạc vọng đến từ một nơi rất đỗi mơ hồ. Ôi, vậy là đã sang Thu rồi sao? Thời gian trôi nhanh quá. Nhưng trước sự im lìm của phố, thời gian cũng đã nghiêng mình. Những mái ngói trầm tư, bình yên với cái tâm của mình, không hề xao động trước những đổi thay ồn ào của cuộc sống.
Những con phố lạ, những con phố quen. Bước chân lang thang vô định trong một cảm giác bềnh bồng lạ lẫm. Có lẽ khi người ta không hiểu nổi bản thân mình là lúc sẽ có nhiều chuyện xảy ra. Gần đây tôi hay có dự cảm về cái chết. Một cái chết đến thật bất ngờ và không hề hẹn trước. Con người lạ thật. Khi không thì ngáp ngắn, ngáp dài than buồn, khi thì cuống cuồng vội vã mà than bận. Nhiều lúc lại thờ ơ với cuộc sống để rồi than chán. Chỉ có đêm luôn luôn không thay đổi. Đêm thức để xem người ta suy nghĩ về những gì dã trải qua, đêm vỗ về những mệt mỏi của ngày. Đêm Hà Nội đôi khi như một tiểu thư đỏng đảnh, chợt đến muộn màng, đôi khi như một ông già trầm tư với hơi thở dài, dài như đợt gió đông đến muộn.
Gió đưa thu hương vị của thu về rồi. Không là hoa sữa cũng chẳng phải là một mùi của một món ăn nào của mùa thu cả. Đó là một mùi thơm thật mơ hồ, mơ hồ đến mức thật ngớ ngẩn khi cố tìm xem đó mùi hương đó xuất phát từ đâu. Không biết mình là kẻ ngớ ngẩn thứ bao nhiêu khi mà mỗi mùa thu lại cố tìm trên những con đường quen, nơi có thể bắt gặp mùa thu một cách tình cờ như một nụ hôn bất ngờ thoảng qua. Một hương vị dịu ngọt, không nồng nàn như hoa sữa, không đằm thắm và quyến rũ như hoa lan, không hứa hẹn một sự chung thuỷ và trong sáng như ngọc lan. Nhưng nó như một tình yêu đến bất ngờ và ra đi trong sự bình yên. Có người bảo đó là mùi hương của một loại cây tầm gửi, nhưng thật bực mình khi mỗi lần nhận được"nụ hôn" của Thu thì những cây xung quanh chẳng hề có nổi một nhành tầm gửi. Đành vậy thôi, cứ bình yên mà đón nhận tình yêu mà mùa Thu dành cho mình vậy.
Không biết ở nơi khác như nào, nhưng tôi đặc biệt yêu những con ngõ ở Hà Nội. Chỉ cần rẽ ngang một con phố, vậy là đã có một ngõ đón bạn. Những con ngõ tôi đã đi qua luôn có một dấu ấn kì lạ của cảm giác. Có những ngõ đầy hương hoa như ở khu Ngọc Hà ngày xưa, có những ngõ thật cổ kính mà luôn cho ta cảm giác bình yên. Ngõ Hạ Hồi ban đêm mang cho ta một sự gần gũi lạ kỳ mà ban ngày vốn ồn ào đến vậy. Ở ven Hồ Tây có một số làng nhỏ như làng Đông, làng Yên Thái, có rất nhiều ngõ rất đẹp, đẹp như một Việt Nam trong tiềm thức của mỗi người, như những bài học vỡ lòng tuổi ấu thơ, thật trong sáng, thật bình yên mà rất đỗi thiêng liêng. Những cổng vòm cổ kính với những nét chữ nôm thanh tú, những rong rêu thời gian. Ngày ngày càng nhiều cao ốc mọc lên, những cửa vòm bình dị dần dần bị thay bằng cánh cửa sắt lạnh lùng, những rong rêu thời gian không còn mà thay bằng những nước sơn bóng lộn làm ta càng thêm yêu những vẻ đẹp "vang bóng một thời".
Với những xô bồ của ngày, đêm là thời gian mà ta thật thảnh thơi mà đối diện với chính mình. Những câu hỏi đau đầu của ngày thật bình thường trước trầm tư của đêm. Những người yêu nhau giận dỗi, cáu gắt ban ngày để rồi đêm đến, sợi dây im lặng nối liền quá khứ-hiện tại gợi lại những yêu thương. Đêm nhẹ nhàng, chầm chậm như một thước phim quay ngược yêu thương, cho trái tim lòng vị tha và sự bình yên trong tâm hồn. Đêm chậm rãi để ta kịp nhận ra mình trong những thời gian xa dần, để không thốt nên bàng hoàng: mình đã khác xưa nhiều quá.
Chậm rãi, nhưng đêm vẫn trôi, và cũng tới lúc phải nhường chỗ cho bình minh. Thật khó để có thể đón một bình minh trọn vẹn ở giữa chốn đô thành, khi những tia nắng ban mai đầu tiên bị che khuất sau những ngôi nhà cao tầng đồ sộ. Bước chân đưa tôi đến cầu Long Biên, một cây cầu dần dần bị lãng quên khi ngày nay người ta một bước lên xe máy, hai buớc chạy ô tô. Cây cầu chứng kiến bao thăng trầm trong suốt lịch sử của hai cuộc kháng chiến. Giờ đây khi những cây cầu khác mệt mỏi nghỉ ngơi chốc lát để một chốc nữa lại oằn mình duới những làn xe thì cây cầu này lại khác. Nó đón nhận niềm vui của những người lao động bình dân hồ hởi bước vào ngày mới với những rau, hoa, quả tươi chở về chợ Long Biên trong niềm vui âm thầm và lặng lẽ. Họ thật khẽ như sợ làm mất những khoảnh khắc của bình minh, và thật khẩn trương để rồi bình minh trên cầu thật nhẹ nhàng; những tia sáng ấm áp đầu tiên hiện ra, xua bớt cái không khí se se lạnh của buổi chớm Thu. Cây cầu như một con rồng khẽ uốn mình chào đón mặt trời để chuẩn bị cho một ngày mới.
Tôi đón bình minh ở một làng ven đê, ngày mới đón tôi bằng những tiếng gà gáy râm ran. Trong trái tim của người Việt Nam ta, có ai dám chắc rằng không có hình ảnh của một làng quê ngự trị? Không có những buổi trưa râm ran tiếng gà, những mùi thơm rơm rạ, những cánh đồng lúa ngát hương? Những tia nắng ló lên từ rặng tre xa tít, chạy dài theo cánh đồng và rồi ùa đến quanh tôi. Cảm giác thật tuyệt vời, như là được vỡ tan ra theo những tia nắng lung linh, bay đi, bay đi theo tiếng gọi của bình minh, bay đi để trở về với cội nguồn...
Kết thúc việc lang thang. Tôi trở về với chính mình, để biết yêu cuộc sống này hơn. 

Tôi & Hà Nội Năm 2012.

Thứ Tư, 28 tháng 11, 2012

Vùng Tối

Một buổi chiều mùa hạ thấm buồn trong từng mảng của tâm thức, tôi loay hoay và chật vật đi tìm cho mình một chỗ dựa để an ũi lòng thôi trắc trở. Thế là buổi ấy, khi cánh chim chiều chao nghiêng bay vào vùng tối tìm chỗ ẩn nấp, thủy triều cũng lặng lẽ trốn biển. Tôi lang thang từng bước chân lẻ loi dạo chơi hằn in trên cát mịn, một không gian hút hồn và những con sóng cứ xoáy và quẫy đạp vào lòng tôi thổn thức. Khoảng trời rất xanh và bạt ngàn tràn ngập gió đại dương, những cơn gió cứ đưa sóng đi tìm bờ bãi để đáp, chú dã tràng cặm cụi và cần mẫn se những bọt trắng xóa về hang. Cánh chim Hải Âu lặng nhìn dường như cũng đem lòng se sắt, cuốn quồng bay theo đàn Sếu chiều về nơi trú ngụ và tôi, cũng mang tên vị của biển ngơ ngác nhìn chú dã tràng vội vã trốn vào hang, chú hơ đôi mắt bé xíu nhìn sóng thênh thang vỗ rồi cụp ngay xuống đáy của hang. Con sóng quyệt ngay một nét cuối cùng trên bờ cát giận dỗi. Đó là những gì về biển của một buổi chiều sắp tàn mà tôi đã thu hết cảm nhận của mình về mọi thứ xung quanh. Trên đôi chân trần lặng lẽ, tôi vẫn tiếp tục đi về phía chân trời. Và ở đó, tôi nhìn thấy phía cuối chân trời kia có ánh hoàng hôn đang hôn cát. Sóng cũng dịu dàng hơn và biển bằng lòng yên chỗ, tôi cũng lặng yên ngồi nhặt những chiếc vỏ óc xếp thành tên mình và đã biết nhớ về một ai đó. Có cơn gió nào có thể thổi ngược về phía sau để nỗi nhớ trong tim tôi thôi đừng vò xé nữa, những cơn sóng cứ xoáy vào lòng tôi trăn trở, hơi muối mặn của vị biển rót vào tôi trong đó những vị xót và cay nồng, hay chính một buổi chiều phẳng lặng như thế nên lòng tôi cứ cồn cào theo thủy triều lên. Có một thuở trong ký ức còn in vẹn dấu chân kỷ niệm, tay tôi cũng trong bàn tay người rong chơi trên bờ biển về đêm. Đêm hôm ấy tà nguyệt bạch nhô cao ra khỏi rặng dừa như khoác lên trên biển một màu áo lung linh và huyền ảo. Hai đứa tinh nghịch vẽ một hình trái tim nguệch ngoạc lên bờ cát, tôi đứng giữa trái tim cuộn tròn, mang hạnh phúc đánh dấu vào kỷ niệm đầu tiên để dưỡng nuôi hồi ức ấy bằng mảng màu hi vọng. Giờ đây đứng một mình trên biển, tôi biết kể gì với biển trước ngàn con sóng vỗ chiều hôm nay. Chỉ có thể tự thì thầm với chính mình “Không biết giờ này người có đứng trước biển để nhớ đến tôi không?”.
Ẳn trong đáy sâu mênh mông của biển, tôi cảm thấy có một nét biển giống mình mãnh liệt. Đó là hình ảnh cát giấu gì trong lòng cát suốt ngàn năm mà biển cứ ngày đêm xô hoài bờ kiếm tìm. Còn cát, vẫn rất nhói đau khi con sóng cứ xô bờ quẫy đạp, nhưng vẫn bao dung, lặng im để tiếng sóng vẫn âm vang như đang hát lời tình sự. Mặc con sóng cứ cồn lên những nỗi nhớ, man mác bóng chiều cô lữ, tôi vẫn lặng lẽ ngồi vớt bóng hoàng hồn và đong đếm buồn vui. Tự tay đắp những lâu đài bằng cát, chẳng hay con sóng xô trượt ngã và cuốn phăng tất cả ngụp lặn và hòa tan vào con sóng thênh thang. Sâu xa tôi trong nguồn cơn, phải chăng tất cả cũng đều mong manh như lâu đài được đắp bằng cát. Nắng chiều hoang đã ố vàng trên bãi vắng, tôi đứng lên phủi tất cả những hạt cát còn vương vãi trên mình và lặng lẽ đi về phía hàng thùy dương. Sau lưng, ánh hoàng hôn vẫn còn đang hôn cát và bóng của đôi tình nhân vẫn đang nắm tay nhau trên bờ biển vắng.
KTH.

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Không lặng lẽ

Tôi từng mơ đi trên con đường rợp bóng cây với những cơn gió lay nhẹ hàng cây xác xơ bên đường. Có phải khi con người ta vươn lên thành những mầm non, trái tim nhỏ bé bỗng hóa thành một tảng đá vô tri. Con người tôi là một bóng đêm đi bên lề héo úa.
Đêm nay tôi không ngủ, đôi mắt muốn tìm  kiếmnhững thứ mong manh trong tiềm thức không có tên tuổi.
Tôi lang thang, một nửa đã đi còn mãi đâu xa xôi. Còn lại đây trái tim mệt mỏi, hãy ở lại, hãy đừng đi, hãy chỉ là một cơn gió nhẹ ru tôi giấc ngủ đêm thâu dài thôi nhé.
Có một nụ hoa đâm chồi, có một tình yêu đang tồn tại. Nhưng sao mãi miên man, bàn tay tôi không chạm tới, không sờ được dù chỉ là cảm nhận một hơi ấm yếu ớt. Tôi phải đi trên con đường không rợp nắng, tôi phải làm một cơn mưa đầu Hạ. Những mùa Thu đã đi, cái lạnh len lói vào từng ngõ ngách, tôi đang cảm nhận bằng cả xác thân. Hãy mong dù chỉ là những điều nhỏ nhoi nhất.
Trong cơn mơ lúc nửa đêm, tôi mong mình là chiếc lá đang rơi rớt trên thân cây khô cằn. Gió sẽ đưa linh hồn tôi đến nơi thiên đường, ở đó vạn vật chỉ nhẹ như đóa bồ công anh. Mọi thứ sẽ không hiện hữu nếu tôi không đi lên bằng chính lối đi đã tồn tại. Có những khi chỉ mong mình là những giọt nước rơi lặng lẽ, không mong đợi để nhận lấy những điều không tưởng. Tôi đang tự huyễn hay tự nhận mình làm loài bướm cô đơn.
Có những mùa đông đi qua tôi, nó giống như những bóng ma lạnh buốt tận thấu trong tim. Dù cho hơi lạnh luôn xâm chiếm cả một bầu trời u ám, tôi đi tìm những dư âm còn xót lại, là những hơi ấm mong manh trong đôi bàn tay nhỏ xíu tôi đang níu giữ. Bình yên ơi, hãy đến bên tôi trong chiều Thu heo hắt, hãy cho tôi một điểm tựa nơi dương gian trần tục. Nắng bình yên đã đến lạ thường.
Tôi vẫn mơ đến những buổi chiều thả hồn với gió, lang thang trên con phố nhỏ rợp bóng hoa sữa. Những điều tưởng chừng như đơn giản mà sao mãi xa xôi nơi đâu, hạnh phúc ngay chính trong mỗi trái tim con người. Vậy mà những điều nhỏ nhoi không mang đến bên tôi, tôi đã chờ đợi trong mòn mỏi, tôi đã lạc lối dù chỉ là những bước đi vô hồn không định hướng.
Thôi hãy mơ, thôi hãy chờ. Đó chỉ là những phút phiêu du không lặng lẽ. Ngày mai thôi hết nhớ, sẽ là những chuỗi yêu thương đong đầy.
Một đêm khó ngủ tháng 10 năm 2012.
Mr: KTH

Mùa đông của anh

Có ai đó nói rằng: "Mùa đông, mùa trao yêu thương, trao bàn tay ấm", và với tớ cũng thế cậu àh....Không hiểu từ lúc nào tớ có cảm giác thích cái lạnh của mùa đông, cái lạnh le lói tê tái tâm hồn nhưng cũng có chút ấm áp của mùa đông, của tình yêu cậu dành cho tớ mà mãi mãi tớ không bao giờ có thể quên được...
Cậu àh! Mùa đông năm nay, cậu có hiểu không...
khi tớ cảm nhận được cái lạnh thực sự, cái lạnh buốt giá, tớ nhớ cậu...
nhớ đến những kỉ niệm mà cậu và tớ đã cùng tay siết tay nhau bên lò sưởi ôm ấp nhau dưới cái lạnh rét của đất trời...của cái giá buốt mùa đông...!
Tớ biết cậu đã đi xa...và giờ đây có lẽ bên cậu đã có một vòng tay khác....
Nhưng cậu àh...
Cậu có biết được cái cảm giác lúc này của tớ không?
Tớ lạnh...
Lạnh lắm, phải chăng đấy chính là cái lạnh trong lòng hay chính cái lạnh của mùa đông đã làm tớ như thế. Tớ luôn ước được nhìn thấy tuyết một lần...được cùng cậu dắt tay nhau qua những ngày đông...tựa vai nhau ngắm những hạt tuyết rơi, mong manh nhưng ấm áp biết chừng nào...!
Nhưng ước mơ cũng chỉ là mơ ước...
Tớ vẫn ấp ôm và luôn mong rằng rồi đông sẽ qua, ấm áp lại đến, để tớ có thể nhìn thấy ánh bình minh xoa dịu cái lạnh trong lòng mình...
Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ vơi đi....cái lạnh nào rồi cũng sẽ xua tan cậu nhỉ?
Tớ tin là như thế, dù hạnh phúc với tớ mỏng manh như hạt tuyết nhưng tớ vẫn tin ấm áp sẽ tìm đến với lòng mình....
Bây giờ, tớ chỉ mong cậu luôn vui , hạnh phúc và có những ngày đông ấm áp, an lành....
Với Anh thế là đủ...vì Em là "Mùa đông của Anh..."
Mr: MTH

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012

Mãi xa rời

Người yêu anh là một cô gái trẻ đẹp thông minh đang nằm điều trị căn bệnh ung thư quái ác tại một bệnh viên do anh là trưởng khoa. Cô thường xuyên bị những cơn đau hành hạ về thể xác mặc dù vẫn biết anh là bác sỹ rất giỏi về việc này. Mỗi lần cô đau đớn làm trái tim anh thắt lại. Anh cố gắng tìm mọi cách để cứu cô nhưng xem ra...

Cô cảm thấy ấm áp, hạnh phúc vì hàng ngày anh vẫn khám bệnh và điều trị cho cô theo đúng phác đồ chuẩn. Anh là người bác sỹ đẹp trai, lịch sự, hài ước, thân thiện và rất chung tình. Chuyện tình của họ thật cảm động ai nằm điều trị ở đây cũng biết. Hàng ngày anh vẫn mang đến cho cô những bó hồng tươi thắm mà cô rất yêu thích. Loài hoa đó gắn với họ nhiều kỷ niệm. Dù mắc căn bệnh hiểm nghèo nhưng trong đôi mắt của cô hiện lên một niềm hạnh phúc bao la vì cô đang có anh bên cạnh...

Đang trò chuyện cô lại bị cơn đau hành hạ, đau đến vật vả nhưng không thấy cô kêu ca nữa lời. Sức chịu đựng của cô thật đáng khâm phục. Những lúc như thế anh thương cô rất nhiều muốn làm cái gì đó, nhưng khó quá, anh chỉ biết ôm cô vào lòng, an ủi động viên cho đến khi cơn đau qua đi.

Anh chăm sóc giúp cô uống từng ly nước và không quên vuốt nhẹ bàn tay gầy gộc vì truyền nhiều hóa chất. Anh chỉ ra về, khi cô gái đã ngủ say. Lúc ngủ nhìn khuôn mặt  cô thật hạnh phúc và niềm tin vào việc mình sẽ khỏi bệnh, sẽ cùng anh đi hết chặng đường...


Đêm cuối cùng bệnh tình của cô tiến triển quá xấu, nhìn vào đó anh biết cô sẽ không qua khỏi đêm nay, rất buồn nhưng anh biết đó là cách tốt nhất vì từ nay cô sẽ không phải chịu những cơn đau hành hạ về thể xác. Nước mắt anh đã rơi vì bất lực trước bệnh tình của cô. Nhìn anh đáng thương quá!

Anh bước vào phòng, cô mở mắt nhìn anh, trên môi nở nụ cười một cách yếu ớt, hơi thở của cô nghe thất khó nhọc. Anh ngồi bên cô nói truyện nhưng chưa có chuyện gì xẩy ra " Cho đến bây giờ món quà tuyệt vời nhất  anh dành cho cô ấy chính là tình yêu". Vâng đó là tình yêu trong sáng và đích thực.

Đêm ấy cô ra đi vào cõi vĩnh hàng mà không bao giờ tỉnh dậy nữa trong vòng tay nhẹ nhàng, ấm ấp của anh. Khuôn mặt anh đẫm nước mắt, anh nghẹn ngào nói "Em à, Hãy để anh hôn em lần cuối, hãy cho anh ở bên em đêm nay, một đêm cuối cùng anh được gần em nhất, một lần cuối thôi, anh biết, em đã rời xa anh mãi mãi, mãi mãi rồi nhẹ nhàng, bình yên ở nơi xa em nhé, đợi anh vào một ngày gần nhất".

Nước mắt anh vẫn rơi cố kìm nén mà không được. Nhìn anh như vậy ai cũng cảm động trước tình cảm mà họ đã dành cho nhau.


Bước chân ra khỏi phòng bệnh lau những giọt nước mắt còn chưa khô. Cô đã mãi xa rời anh. Anh muốn thét thật to, muốn nói cái gì đó thật nhiều hơn nữa mà sao cứ nghẹn trong cổ họng mãi không nói được... Là người bạn tôi chỉ biết an ủi và nói hãy để cô ấy ra đi bình yên đừng khóc nữa anh, anh như thế này ở nơi suối vàng cô ấy sẽ rất buồn.
Anh đi rồi, tôi thầm cầu nguyện cho cô ấy ở nơi xa đó được siêu thoát, cầu mong anh sớm lấy lại thăng bằng trước nỗi đau này.

Tôi nghĩ không thể ngày một, ngày hai có thể xóa đi tất cả nhưng tình yêu họ dành cho nhau sẽ mãi bền vững theo tháng năm. Mối tình của họ thật đẹp nhưng kết thúc không có hậu.

Mr: KTH.

Thời gian công tác xa nhà.

Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

Tôi và nỗi nhớ

Đôi khi ta chẳng thể nào quên đi nỗi nhớ, đôi khi ta cứ chìm mình vào vụn vỡ yêu thương để tìm chút yêu thương còn sót lại. Đôi khi, ta cố với chạm lấy những yêu thương để nắm lấy chút gì đó chẳng phải là tan nát. Và đôi khi ta muốn hét lên thật to để ai đó biết rằng ta yêu ai đó nhiều lắm, nhớ ai đó nhiều lắm, ai đó biết không.
 Ta chẳng biết rằng trái tim ta đang rên rỉ một nỗi nhớ, chẳng biết rằng trái tim ta đang thổn thức vì ai đó. Chẳng thể nào cất lên thành tiếng, chẳng thể nào né tránh được nỗi đau, chẳng bao giờ phủ nhận được lòng mình đang đau thắt, chẳng bao giờ, chẳng bao giờ người ơi.
Ấy vậy mà ta lại làm mọi cách để tim ta thôi nhớ người, thế nhưng tim ta chẳng bao giờ thôi nhớ, nó cứ rên rỉ, cứ khóc than, cứ trách móc ta sao ngăn cản nó nhớ người. Thế đó, thế nên ta chẳng thể làm được gì, ta ngừng cản, ta mặc cho tim ta nhớ, mặc cho những nhớ mong chui rúc xâm chiếm con tim ta. Ta mặc kệ, ta chẳng ngăn, mà ta kiệt sức rồi, ta bị tình yêu người đánh bại rồi, nên ta chẳng ngăn cản được đâu. Tim ta nhớ người hay ta đang nhớ, hay là cả hai trong cái ta của ta đang nhớ người?
Ta có quyền được nhớ người phải không? Có quyền được yêu người nữa phải không người? Ta chẳng thể ép người cũng nhớ và yêu ta, mà ta đâu có quyền làm như thế đúng không? Người à, ta nhớ người, nhiều lắm. Người đừng mang nỗi nhớ ấy vùi chôn người nhé, đừng cấm đoán nỗi nhớ trong ta. Ta xin người đó, hãy cho ta được nhớ người! Và ta chẳng là người, người cũng chẳng phải ta, ta không biết trái tim người nghĩ về ta như thế nào, ta chẳng thể nào biết được trái tim ấy có chỗ nào cho ta hay không. Nhưng ta biết rõ một điều rằng với ta người vô cùng quan trọng, trái tim dành tất cả cho người. Người nghe không?
Nhiều khi ta chẳng biết ta đang nhớ người, người à. Và bất chợt một hình ảnh người hiện lên trong tâm trí, ta mới giật mình và rồi vô tình ta đánh rơi nỗi nhớ. Một nỗi nhớ không tên. Ta lại nhặt, lại gom và lại đem trả cho nỗi nhớ người trong ta.
Người có yêu ta như ta yêu người? Điên cuồng và say đắm, thủy chung và ngốc nghếch. Người và ta có như trăng và sao. Người à, ta sẽ ôm người gói chọn hết tương tư. Ta biết sẽ chẳng thể nào như thế, chẳng thể nào một vì sao đêm khuya và vầng trăng mà ta ước được bên nhau đúng không. Đúng, sẽ chẳng thế?
Ta nhớ người, người có nhớ ta? Chẳng phải là tham lam, chẳng phải là ích kỷ nhưng thật sự ta nhớ người, ta yêu người, rất nhiều. Ta chẳng gói gém tất cả của khi xưa vào trong túi nhớ, túi thương trong con tim bé nhỏ của người. Trái tim ta nhỏ bé mỏng manh nhưng tất cả, tất cả là dành hết cho nỗi nhớ, cho tình yêu với người. Tất cả.
Một chút nhớ thôi hay là vô vàn chút nhớ? Nhớ... thì ta tìm đâu chút quên hỡi người? Ta chẳng thể lang thang cùng nỗi nhớ trong ta được, vì ta sợ những tổn thương và những giọt lệ tình. Nó sẽ làm tim ta đau, làm tim ta sót, làm mắt ta cay và ướt mèm trên nỗi nhớ... Ta chẳng thể nào người à, chẳng thể cùng phiêu bạt trong miền nhớ hoang hoải ấy, vì ta đã vắt kiệt sức cho tình yêu với người, với nỗi nhớ không tên trong ta. Ta chẳng để nỗi nhớ ấy bơ vơ, ta cùng nỗi nhớ ấy khóc cho cuộc tình đời ta, cùng nếm vị mặn và chút xót xa của dòng nước mắt.
Không tên. Là nó đó, cái nỗi nhớ điên cuồng chiếm giữ cả con người ta. Đau vì nhớ, ngã vì yêu nhưng ta chẳng bao giờ hối hận. Vì ta yêu người, ta nhớ người. Người hãy để ta nhớ người nhé, người nhớ ta cũng được, không nhớ ta cũng được người à, nhưng xin người hãy cho ta được nhớ!
Một đêm khó ngủ tháng 8 năm 2012
Mr: KTH

Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012

Gửi mùa thu

Xáo trộn trong anh lúc này là em, là Mùa Thu Hà Nội, là tình cảm anh dành tặng cho em, dành tặng cho mùa Thu Hà Nội! Vâng bước chân anh đã đi qua mọi nẻo đường tổ quốc từ đồng bằng, đến miền núi, biên giới và hải đảo, đi đâu, ở đâu và về đâu thì góc nhỏ trong trái tim anh vẫn dành riêng cho em và cho mùa Thu Hà Nội một tình cảm yêu thương.
Ai cũng bảo "Hà Nội đẹp nhất là vào Mùa Thu!". Thu Hà Nội có nắng vàng, có gió heo may, có trời xanh, có mây trắng, có những trảng cỏ mướt mắt trông vào buổi sáng tinh mơ, có mái chùa uy nghiêm, sừng sững, có mái nhà rêu phong phố cổ, có những trái sấu, hàng me... có lá bàng, có gốc lộc vừng trầm mặc như đã có tự ngàn đời... có những làn sương nhẹ mơn man để mặt hồ lao xao từng con sóng... đâu đó những chú cá con nghịch ngợm, nhảy tanh tách đớp mồi để mắt ai sáng bừng lên rồi nhập nhòa, chấp chới, chơi vơi...

Ai đã sống ở Hà Nội sẽ thấy:

Mùa Hạ khiến người ta chẳng muốn đi, chỉ muốn ngồi ở đâu đó cho mát;

Mùa Đông càng không muốn ngồi và cũng chẳng muốn đi;

Mùa Xuân chỉ thích đi thôi, ngồi thì... còn đâu là xuân nữa...

Chỉ có Mùa Thu là đẹp, là quyến rũ, Thu Hà Nội khiến cho người đi cũng đẹp và người ngồi càng đẹp hơn! Bởi Thu Hà Nội, có gió nhẹ, có cái lạnh se se, khiến con gái Hà Nội đẹp dần lên trong khăn áo, trong sắc Thu và trong mắt tụi con trai...


Em à! Hà Nội hôm nay, Thu thật đẹp, bước ra ban công để ngắm đất, nhìn trời. Anh muốn đi đâu đó một mình và đêm qua anh đã một mình đi tới sáng, đã thưởng thức Thu Hà Nội một đêm... trọn vẹn. Hà Nội về đêm tuyệt đẹp, vẻ đẹp không lẫn vào đâu được anh muốn miêu tả nhưng thực sự không biết dùng từ chỉ để miêu tả hết, anh chỉ có thể nói, nhẹ nhàng, tĩnh lặng, ấm áp, ở đó không gian và thời gian như hòa làm một anh đi mà không thấy mệt... Anh tự hào là người con của Hà Nội, tự hào vì Hà Nội đã cho anh tất cả, từ tính cách, vẻ láng mạn, nhẹ nhàng và say đắm...Hi...Hi.

Mấy ngày hôm nay dẫu những cơn mưa thu khiến đường phố Hà Nội còn nhiều đoạn trơn ướt, lầy lội; tiết thu Hà Nội còn có những day dứt, se sắt, băn khoăn... nhưng anh vững tin một ngày, sẽ có một ngày Thu Hà Nội thật đẹp trong mắt em!

Khi viết thư này anh có nói chuyện với một người bạn. Bạn anh đang ở rất xa Hà Nội, cô ấy là người Hà Nội. Khi nghe anh nhắc về đi, Thu Hà Nội đẹp lắm! Cô ấy cười và nói, tớ biết rồi, càng nói càng nhớ Hà Nội hơn! Ngày ở nhà, đạp xe trên đường, lá Thu nghiêng nghiêng rớt xuống rỏ xe, tớ đưa tay với nhặt, có lần suýt ngã... giờ nhớ lại... cay cay sống mũi vì nhớ... Thu ở nơi đây cũng đẹp nhưng không đẹp bằng Thu Hà Nội, cũng đầy nắng, đầy gió, có rất nhiều lá vàng, lá đỏ, lá xanh... lá vàng rơi rụng phủ kín mặt đường, vương cả trên áo... những chiếc lá cứ vẹn nguyên từ khi sinh ra đến khi rụng xuống... tớ chắc cậu sẽ thích với bài thơ "Đừng động vào cây mùa lá rụng!" Ừ, phải rồi, những chiếc lá cứ vẹn nguyên như tấm lòng của những đứa con Hà Nội... xa Hà Nội, nhưng luôn hướng về Hà Nội. Anh lặng im để nghe bạn anh kể:

Thu ở bên này, tớ thích ngồi giữa đất trời để được sống với thiên nhiên, cỏ cây... thanh thản và nhẹ lòng lắm... những khi ngồi trên ghế công viên, con gái tớ cứ tung tăng chạy nhảy, bặp bẹ những câu hỏi "vì sao, tại sao?"; bi bô những câu nói "tiếng Anh, tiếng Việt..." tớ lại mỉm cười và ước được vẹn nguyên như thế về bên Hà Nội, bên hồ Gươm để nhìn ngắm sắc Thu Hà Nội, được nghe tiếng chuông đồng hồ rong rả, thả rơi... rớt vào tâm can... hẳn sẽ nguôi ngoai nỗi nhớ quê nhà lúc này bạn ạ!

Vâng thu Hà Nội có trong tất cả tâm hồn con người Việt. Một mùa thu nữa lại về!

Một ngày đầu Thu tháng 8 năm 2012.

KTH
.

Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

Bức thư anh chưa đọc

Anh và chị  yêu nhau từ ngày hai người còn đang ngồi trên ghế giảng đường đại học. Ngày đó anh học năm thứ ba còn chị mới học năm thứ nhất đại học. Theo tiếng gọi cả nước lên đường kháng chiến. Anh đã gác lại chuyện học tập, làm đơn tình nguyện lên đường đánh giặc. Thanh niên ngày đó ai cũng vậy, anh cùng là người trong số đó.

Chuẩn bị lên đường ra trận, anh đến tạm biệt chị. Biết được tin này chị rất buồn và động viên anh yên tâm lên đường chiến đấu, hẹn gặp anh vào ngày thống nhất.

Trước khi anh lên đường ra trận chị tặng anh chiếc khăn mùi xoa thêu hai con chim bồ câu, bên dưới là tên của anh và chị. Chiếc khắn đó được tách ra làm hai, một phần chị giữ, một phần anh giữ.

Đây là kỷ vật mà chị giữ và nâng lưu đến tận bây giờ. Anh vào bộ đội và lên đường ra trận đúng ngày Hà Nội vào thu, thời tiết lúc đó quá đẹp và thơ mộng, trên đường đi anh viết về chị, viết về lúc hai người bên nhau, viết về tình cảm mà anh đã dành cho chị. Nội dụng đó được anh viết trong cuốn nhật ký của mình. 

Chiến tranh ngày một ác liệt, đơn vị nơi anh đóng quân bị điều vào mặt trận Quảng Trị, mặt trận này vô cùng ác liệt, trước lúc ra trận bao giờ anh cũng viết nhật ký, viết về chị, viết về sự khốc liệt của chiến tranh.

Mặt trận Quảng Trị vâng mặt trận Quảng Trị ngày đó rất ác liệt quá. Anh biết vào đó sẽ không bao giờ trở về, vậy mà anh vẫn vào, vậy viết thư cho chị với câu từ đầy yêu thương của người con trai nơi chiến trường. Nhận được thư anh chị rất cảm động, động viên anh rất nhiều. Mong anh chiến đâu và sớm trở về bên chị

Bức thư chị gửi cho anh là lúc chiến tranh tại thành cổ Quảng Trị đang diễn ra quá nóng, thư chị gửi, anh chưa kịp mở ra đọc, chỉ kịp cho vào trước áo ngực bên trái, chắc anh mãi mãi không bao giờ đọc được bức thư mà chị gửi vì anh đã ra đi trong một trận thả bom của giặc Mỹ.

Đợi mãi, đợi mãi mà không nhận được thư anh gửi về, chị linh cảm có chuyện không lành đến với anh, nhưng không biết chuyện gì. Thời gian rồi cùng đi qua. Ngày chị tốt nghiệp ra trường cũng là lúc chị nhận được tin anh hy sinh. Biết được tin này Chị như người chết đứng, muốn khóc, muốn hét lên nhưng không được.

Ra trường chị xin làm việc tại ngành giáo dục mang hết kiến thức đã học được ra dậy tụi trẻ. Thời đó nhiều người đến với chị lắm nhưng chị không nhận lời yêu ai vì chị vẫn hy vọng rồi có ngày anh sẽ trở về. Lúc này chị đã hơn 40 tuổi, cái tuổi lấy chồng vào độ tuổi này là khó quá. Hàng đêm chị vẫn nhớ về anh, vẫn cầu mong anh trở về bên chị, cùng chị xây dựng một gia đình hạnh phúc. Một ước mơ thật giản dị.

Chiến tranh đã đi qua lâu rồi, vào một ngày tháng 10 năm 2010 chị mơ anh trở về bên chị, anh nhìn chị âu yếm và mỉm cười, lúc đi, anh chỉ nói rằng anh đang nằm bên ngoài thành cổ, chị giật mình tỉnh giấc. Ngày hôm sau chị xin nghỉ lên đường vào Quảng Trị theo đúng lời anh nói. Vào đến nơi, chị liên hệ với Ban quản lý thành cổ Quảng Trị, anh trưởng ban cho chị biết thành cổ đang trong thời gian mở rộng và quy hoạch lại.

Chị kể lại chuyện gặp anh trong giấc mơ và nói với anh trưởng ban biết. Anh trưởng ban cho chị biết có 7 hài cốt của chiến sỹ ta hy sinh trong trận đánh thành cổ. Trong đó có một  bức thư của một người con gái gửi cho chiến sỹ ta để trước áo ngực. Bức thư chưa được mở ra đọc. Đấy là bức thư chị gửi cho anh nhưng chưa được mở ra, nhận ra đó là anh, chị quá cảm động và nước mắt cứ thế trào ra, cố kìm nhưng không được, vâng chị đã tìm thấy anh. Nhưng anh và chị bây giờ mỗi người ở hai thế giớ quá xa, chị muốn đến với anh nhưng không được.

Hàng năm cứ đến ngày 27/7 chị lại vào Quảng Trị thăm hương cho anh. Mong anh sớm được siêu thoát, mong hương hồn anh được ấm áp nơi suốt vàng, anh hãy đợi chị vào một ngày gần nhất nhé. Chị nghĩ vậy

Chị của ngày đó bây giờ đã ngoài 50 tuổi, không lấy ai, không yêu ai, tình yêu chị dành cho anh vẫn như ngày nào, vẫn sắc son, thủy chung!

Đó là câu chuyện có thật mà tôi đã chứng kiến, đã được nghe  trong một chuyến đi tác gần đây khi đến thăm thành cổ Quảng Trị.

Ôi những người phụ nữ Việt Nam các chị đã huy sinh, giám hy sinh về tình yêu của mình, thật đáng quý, thật đáng trân trọng, thật đáng để chúng ta suy nghĩ trong thời buổi này.

Quảng Trị một ngày tháng 6 năm 2012.

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Đèn biển

Biển gào thét, gầm lên trong giông bão, từng ngọn sóng cao từ 3(m) đến 5(m) nối tiếp nhau vỗ mạnh vào chân đèn. Giông bão như muốn cuốn đi tất cả những gì trong cơn thịnh lộ của đất trời. Giông bão hiện giờ vẫn chưa tan, thuyền vẫn chưa trở về, đèn biển vẫn chưa bật sáng...

Khi bão vào, lòng đèn cồn cào và đầy lo lắng, không lo lắng sao được vì thuyền bè chưa vào hết nơi tránh bão. Những ánh chớp sáng báo hiệu cho thuyền đi về nơi tránh bão được an toàn. Đèn biển không làm được gì, chỉ hướng ánh sáng ra xa...Giông bão cuối cùng cũng đi qua, nhưng chưa thấy thuyền về. Hình ảnh thuyền không lúc nào, không có trong suy nghĩ của nó, có lẽ thuyền đã tìm được một nơi nào đó để tránh bão. Những ngày giông bão, nó lo lắng, mệt mỏi khi nghĩ đến thuyền, mệt quá nó ngủ thiếp đi bỏ mặc tất cả..

Trời bây giờ đã sáng, bầu trời cao và trong xanh. Bão đã tan, biển lại xanh và yên bình trở lại. Rồi thuyền sẽ lại về, nó nghĩ vậy và vui vẻ nhìn về phía chân trời, ở đó có những con thuyền mà nó yêu thương. Thuyền sẽ neo đậu bên nó, kể cho nó nghe về cuộc hành trình trong giông bão...Hoàng hôn bắt đầu tắt ở cuối chân trời. Đêm nay thuyền sẽ về, chắc cơn bão khiến thuyền mệt mỏi, uể oải nên không thể chạy nhanh được.

Đêm tối buông xuống cũng là lúc đèn biển chiếu sáng một vùng rộng lớn. Thuyền vui vì sẽ nhìn thấy nó. Nó tủm tỉm cười một mình và chờ đợi thuyền về bên nó.

Mặt trời lại lên, bỏ lại đôi mắt mệt mỏi của nó sau một đêm dài. Sao giờ này thuyền chưa về? Hay thuyền gặp chuyện gì trong giông bão. Nó vẫn tự an ủi và mắt vẫn hướng về phía chân trời.

Một đêm nữa đi qua...ngày mới lại bắt đầu. Nó tự hỏi, tại sao thuyền chưa về? Nó nghĩ thuyền đang neo đậu yên ở một bến nào đó. Rồi thời gian cứ thế đi qua và nó vẫn trờ đợi mà không nghỉ ngơi chút nào. Lặng lẽ nhớ mong và dằn vặt khiến nó một tiều tụy.

Theo thời gian nắng, mưa, gió bão làm nó già cỗi và kiệt sức. Không còn sức lực nữa, nó đổ ập xuống. Lúc ngã xuống nó mới nhận ra xác thuyền đang nằm ngay cạnh nó từ bao giờ mà nó không biết. Bây giờ nó mới hiểu, nó có thể chiếu sáng biển cả bao la, nhưng không bao giờ chiếu sáng hay nhìn xuống được chân mình được.



Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

Chuyến tàu đêm

Cuối cùng tôi cũng đến ga Hà Nội. Đó là chuyến đi công tác Quảng Bình. Ngày đó khi tôi đi nó thường hay đến nhà chơi và đưa tôi ra ga, còn bây giờ thì không. Không bao giờ có nữa. Mà thui không sao, một mình cũng tốt mà.

Tôi sách đồ xuống xe, đi thẳng vào ga vì bây giờ đã mở cửa để đón khách lên tàu, chuyến tầu tôi đi là tầu SE1 hành chình từ Bắc vào Nam. Đây là nhà ga đầu tiên của chuyển hành trình. Tôi vội vã lên đúng toa tàu của mình, toa số 5, gường số 6, sau khi đã sắp xếp xong hành lý, tôi nhìn đồng hồ, ui còn hơn 15 phút nữa tàu mới chuyển bành, xuống dưới đứng một chút cho thoải mái cái đã vẫn còn sớm tôi nghĩ vậy. Đi thang lang tý cho đỡ chán, ngày đó cách đây cũng lâu rùi, lúc tiễn tôi đi nó cũng đứng trên sân ga này, nó tựa vào tôi và nói, Anh à, anh chúc anh có chuyến công tác tốt đẹp, nhớ giữa sức khỏe và nhớ em ha. Khi nào về gọi điện, em sẽ ra đón.

Tôi đang mải mê suy nghĩ thì giật mình khi nghe thấy tiếng loa báo, đoàn tàu SE1 đã được lệnh chuyển bánh, quý khách dưới sân ga, tranh thủ lên tàu để đoàn tàu rời ga được an toàn, nghe xong ai cũng vội vã bước chân nhanh lên tàu, tôi cũng vậy, đoàn tàu bắt đầu nhẹ nhàng chuyển bánh đưa tôi và mọi người đi qua các miền quê. Lúc này tôi đã vào toa của mình, nằm đối diện với tôi là một cô bé, chắc còn ít tuổi và đang là sinh viên, tôi cũng không hỏi chuyện.

Bỗng dưng cô bé hỏi tôi, anh đi chơi hay đi công tác. Tôi trả lời. Anh đi công tác. Còn em? Cô bé trả lời, em được nghỉ hè tranh thủ thời gian về thăm bố, mẹ. Tôi và cô bé nói chuyện linh tinh khá lâu rùi cô bé xin phép đi nằm trước.

Với tôi bao nhiêu suy nghĩ và kỷ niệm như ùa về. Ngày đó tôi và nó cũng đi chuyến tàu SE1, toa số 5, tôi nằm gường số 6, nó nằm đúng gường cô bé kia đang nằm, đó là sự trùng lặp mà tôi không sao lý giải được. Hai đứa ngày đó nói rất nhiều chuyện. Tôi còn nhớ câu tôi hỏi, vì sao em yêu anh? Nó trả lời. Em không biết, chỉ biết rằng lúc bên anh, em cảm thấy ấm áp và an toàn, khi xa, thấy nhớ anh vô cùng. Nói đến đấy nó phá lên cười và nói rằng anh ngốc này, em yêu anh vì cái ngốc nghếch của anh đó...Không hiểu vì sao tôi không giữa được nó. Chắc vì nhiều lý do tôi nghĩ vậy. Ngồi trên tàu với sự ồn ào do đoàn tàu đang chạy tạo ra, có chăng trong tôi vẫn còn khoảng chống và tĩnh lặng đến đáng sợ.

Chống tay lên cằm, nhìn vào sâu thẳm của đêm tối, đầu tôi đang suy nghĩ về một điều gì đó mà bản thân tôi không sao nhớ được, ngoài trời hôm nay trăng sáng thật, tôi nhìn rất rõ những ngôi nhà, những ánh đèn của nhà dân sống gần với đường sắt, cuộc sống của dân ta tốt hơn trước rất nhiều, tôi mừng vì dân ta ai cũng có cơm ăn, ai cũng có áo mặc như lời Bác nói...Tiếng còi tàu, tiếng rung lắc của toa tàu làm tôi thức tỉnh suy nghĩ. Mình nghĩ linh tinh quá.

Chuyến tàu SE1 như xé toang màn đêm nơi nó đi qua và sau đó cũng để lại cả màn đêm bao phủ và tĩnh lặng có trăng chỉ là tiếng mưa rơi và tiếng côi trùng  kêu. Vâng ngoài trời mưa đang rơi, đoàn tàu SE1 cứ lao về phía trước. Minh phải nằm ngủ cái đã, ngày mai còn có sức làm việc, khoảng 7h sáng tàu mới vào ga Đồng Hới. Nằm mãi mà không ngủ được, cứ nhắm mặt vào lại nghĩ linh tinh tôi sợ cảm giác này, tôi sợ, tôi không kìm chế được cảm xúc, lại book máy lên và gọi cho nó, thui mà H, quá khứ vẫn mãi là quá khứ mà, hãy để nó ngủ yên, đừng đánh thức nó dạy.

Chuyến tàu đêm ngày 12/8/2010.

Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012

Con đường đã qua

Anh tin là mình thật sự đã xa nhau. Con đường anh đi bây giờ đã qua rùi. Hãy để anh gọi tên em lần cuối nhé, hãy để anh nhớ về em lần cuối nhé. Rùi ngày mai tất cả sẽ chìm vào quá khứ.
Anh ngồi đây, nơi mà lần đầu tiên hai đứa gặp nhau. Có lẽ chẳng bao giờ em biết, em quan trọng với anh như thế nào đâu? Em đến bên anh, mang theo tình yêu, hạnh phúc, như cơn mưa rào giữa sa mạc khô cằn, em gieo vào lòng anh một tình yêu, em làm sống lại trong anh niềm hi vọng về một cuộc sống hạnh phúc... Rùi em bỏ đi, bỏ lại những gì tốt đẹp nhất, bỏ lại sau lưng một kẻ bơ vơ. Kẻ đó là Anh.
Những kỷ niệm bình yên, những phút giây bên nhau đã phạt phai. Chỉ còn lại đây con đường mà hai đứa đã đi qua chỉ toàn lá vàng rơi. Anh không biết làm gì với nỗi cô đơn này? Không biết làm gì để đi hết đoạn đường còn lại mà không.... Hằng đêm anh vẫn mơ thấy...thấy ánh mắt, thấy nụ cười, tim anh lại đau sót. 3h sáng lúc em còn đang ngon giắc, em biết không anh đang ngồi một mình giữa đêm tối bao la, khi bình minh chuẩn bị thức dậy, nhìn xuống góc phố bên kia đường, có một người đang ngồi chờ em cả đêm đó.
Bây giờ tất cả đã là quá khứ, đã qua rồi, đã kép lại rồi. Chỉ một lần này nữa thôi, một lần này nữa anh gọi tên em, cảm ơn em... Vì em đã một lần bên anh, em đã cho anh được sống, được hi vọng. Dù rất buồn, nhưng anh tin cuộc sống sẽ tốt đẹp. Mọi vết thương rồi sẽ lành, sa mạc rùi sẽ có mưa, dù không có em nữa!

Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

Say

Nó đứng dạy, bước đi loạng choạng ra khỏi cái quán nhậu đã quá quen thuộc với nó. Tối hôm nay nó uống rất nhiều, Nó đã say? Chắc có chuyện gì đó, nên nó mới uống nhiều đến thế. Nó tự hỏi? Đàn ông ai cũng vậy, nếu có chuyện buồn là tìm đến rượu. Có phải rượu sẽ làm quên tất cả?

Say quá, nó không tỉnh táo, mất khả năng kiểm soát. Quần áo sốc sệch, đáng đi siêu vẹo, bây giờ đêm đã về khuya, ngoài trời mưa đang nặng hạt, những hạt mưa lạnh giá không xóa đi nỗi buồn trong con người nó, nó vẫn đi, liều lĩnh thật, đi thế mà không sợ bị cảm lạnh. Tội nghiệp nó!

Về đêm đường ít người đi lại có chăng chỉ là những lao công đang quét rác trên đường.  Chỗ nó ở không xa, sao hôm nay đi mãi không về đến nơi, vừa đi, nó vừa nghêu ngao hát bài, hát bát gì đó, nghe không rõ.

Cuối  cùng nó cũng về đến nơi, nó nhẹ nhàng mở cửa và đi vào và nằm xoài xuống gường không kịp cởi quần áo, nó ngủ ngon lành, nhìn nó thật đáng thương, đó là đứa tốt bụng, chắc có chuyện gì đấy lên mới uống nhiều  thế. Chưa bao giờ thấy nó say như vậy, nó ngủ ngon lành hai tay giang ra hai bên, chân nó duỗi thẳng, nhìn nó giống chúa dê su hi...hi. Nửa đêm nó tỉnh dạy và uống nước để quên đi cơn khát đang cào xé ruột, gan nó do hôm qua nó uống quá nhiều rượu.

Nó không ngủ được, nhắm mắt vào bao nhiều ký ức lại hiện về, nó là đứa sống tình cảm, tội nghiệp nó, không ai sống mãi với quá khứ, mong nó sớm vượt qua chyện này. Nó nghỉ hãy sống bằng tình cảm, sống thật, sống có cảm xúc. Đang nghỉ ngợi thì trời đã sáng rồi, nó phải dạy để chuẩn bị đi làm.

Một ngày mới bắt đầu với nó.

Hà nội 8/8/2011.

Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

Mưa mùa hè

Với không khí oi nóng và nắng gắt như mấy ngày qua thì nhưng cơn mưa đầu mùa làm người ta thấy hối hả, bất ngờ và nháo nhác, tiếng mưa rơi lào rào, tiếng nước chảy và tiếng sấm sét vang trời - mưa đầu mùa hè rùi ta ơi.

Thời tiết bây giờ thật mát mẻ và hơi se lạnh, ngoài trời mưa vẫn rơi, thật tuyệt hôm nay lại là tốt thứ 7, tận hưởng cảm giác mát mẻ và nghỉ ngơi sau một tuần nhiều bận rộn với một cơn mưa giải nhiệt cho cái nóng khủng khiếp vừa qua, cảm giác đó thật sung sướng - lại có một đêm ngủ ngon! Để sớm mai đi công tác. Thời tiết mát mẻ nhìn tụi trẻ con ngủ ngon lành nhìn yêu quá.

Chiều hôm nay mình định đưa tụi trẻ con đi chơi, nhìn ngoài trời chuẩn bị mưa nên không đi nữa, mình nghĩ tụi trẻ con buồn lằm vì không được ra ngoài chơi, bình thường khi có thời gian mình hay đưa tụi đi chơi và uống cafe. Nói chuyện với tụi trẻ mình thấy rất vui, vì tụi trẻ ngân thơ quá, ước gì lúc nào mình cũng được như vậy.

Nhìn ra ngoài đường thấy có rất nhiều cô, cậu học sinh không mặc áo mưa chắc họ muốc có cảm giác của sự ướt át , đẫm mình trong làn nước, mát mẻ và thích thú? Mình chợt nhớ đến quãng thời gian trước đây mình là học sinh. Ước gì!

Lâu rồi không tận hưởng cảm giác đi dưới mưa, cảm nhận sự ướt át , đẫm mình trong làn nước mát mẻ.

Buồn quá ta! phải vào blog viết cái gì cái đã. Mình thiết nghĩ cứ viết, cứ nói, nói đúng cảm xúc của mình là Ok và tự cười với mình hi...hi. Cố lên ta.

Im lặng

Tôi im lặng vì bao lời yêu thương không nói được thành lời, tôi đành phải giữ nó trong lòng.
Tôi im lặng vì tình yêu đó không còn là của tôi nữa, nó được hiến dâng cho người nào đó.
Tôi im lặng vì bên  tôi không có ai để chia sẻ?
Tôi im lặng vì tôi  biết rằng trên đời này, tôi chẳng có nghĩa gì với ai. Kể cả đối với...
Tôi im lặng vì tôi biết chẳng không ai muốn nghe tôi nói mặc dù tôi đang nói lên sự thật.
Tôi im lặng và buồn cho mình vì không thoát ra được cái vòng lẩn quẩn không lối thoát đó.
Tôi im lặng để gặm nhấm sự cô đơn, nỗi buồn....
Tôi im lặng vì tôi đơn độc, nhiều lúc muốn gào thét lên thật to.
Tôi im lặng như những gì tôi vốn chịu đựng.
Tôi im lặng vì tôi đang cố gắng trở về đúng với vị trí của mình.
Tôi im lặng vì tôi đã nói tôi sẽ ra đi nhẹ nhành như khi tôi đến... 
Tôi im lặng vì tôi bất lực với thực tại khi không thể biến ước mơ "đơn giản" của mình thành hiện thực.
Tôi im lặng vì thực sự tôi thấy mình bị tổn thương.
Tôi im lặng ngồi một mình giữa khoảng tối bao la. “ chúa ơi, chúa ơi, giá như mà”.
Tôi im lặng và mong muốn có ai đó phá vỡ sự im lặng trong tôi.

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

Anh và nó

Vâng nó tiễn anh đến bến tàu để anh đi công tác, nó có linh cảm về một chuyến đi sẽ mất anh mãi mãi,

Nó hét và nói Anh kìa tàu chuẩn bị chuyển bánh, Anh lên tàu đi

Khi anh bước lên tàu không hiểu sao nước mắt nó cứ rơi mà ko sao cầm đc.

Nó đứng lại nhìn đoàn tàu đi khuất rùi mới về, lại một lần nữa đi về không có anh,

Nó chợt nghĩ đến bao kỷ niệm giữa nó và anh.

Vâng ngày đó cách đây khoảng gần 5 năm trên đường đi học về trời mưa rất to, ai cũng vội vàng tìm cho mình một nơi nào đó để chú mưa, còn với nó thì không,

cứ đạp xe đi hoài dưới mưa, quần áo ướt hết, rùi ko hiểu sao đang đạp xe nó lại bị té ngã, chắc lúc đó nó đang suy nghĩ về chuyện gì đó...

người nâng nó dậy là anh, nó nhìn anh và thầm cảm ơn.

Anh nói với nó, sao trời mưa to thế này em ko tìm chỗ nào để chú mưa,

Nó trả lời anh một câu cộc lốc, em thích đi dưới mưa, Anh nói với nó, cô bé này, em đi dưới mưa là ốm đấy, không sợ ốm sao?

Nó lắc đầu và nói lý nhí câu gì mà anh ko nghe rõ, lần đâu tiêu nó nói lý nhí như vậy, vì trước đây nó vốn là đưa con gái linh nghịch rất lớp...

Nó đi theo anh vào nơi chú mưa, mưa ngày một to, nước mưa đã làm cho nó có cảm giác lạnh và ớn người,

tuy nhiên nó vẫn tỏ ra mình ko sao.

Anh và nó đứng chú mưa khá lâu. Anh hỏi nó, bé ui, em học lớp mấy rùi, em học trường nào?

Em á, em học trường THPT Việt Đức, học lớp 12, em chuẩn bị thi đại học rùi, nó trả lời anh rất hôn nhiên,

em định thi trường gì? nó nói, em định thi báo trí vì em thích viết, thích thể hiện cảm xúc và tâm trạng.

Anh lại hỏi, em đi dưới trời mưa ko sợ ốm à, nó ko nói gì chỉ nhìn anh và cười, nụ cười thật nhẹ nhàng và ấm áp.

Trời hết mưa rùi, về thui em ui, anh lại hỏi, nhà em ở đâu, nó lại nhìn anh ko nói mà chỉ nở nụ cười.  Mình về em ha,

Anh tên là H,

Hy vọng sẽ có ngày gặp lại em tại đâu đó. Vâng anh và nó bắt đầu quen nhau từ đó. (Còn nữa)

Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

Một tý

Hãy biết lắng nghe một tý để xem mọi người đang nói gì

- Hãy biết yêu một tý để cảm nhận thế nào là đâu khổ

- Hãy biết im lặng một tý để thấy tâm hôn mình tĩnh lặng

- Hãy ăn ít đi một tý để cơ thể trong sạch

- Hãy ngủ ít đi một  tý để còn suy nghĩ về nhưng việc đã làm

- Hãy ăn, nhậu ít đi một tý để không mang bệnh vào người

- Hãy chơi ít đi môt tý để có thời gian bên gia đình

- Hãy quan tâm đến đồng loại một tý để cùng chia sẽ nỗi đâu

- Hãy đâu khổ một tý để trân trọng cái gì mình có

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Suy ngẫm 2

Đã bao giờ : Bạn online hàng giờ đồng hồ chỉ để chờ một cái nick log in. Để rồi khi nick đó online bạn không buzz, không PM, chỉ lặng nhìn và chờ đến khi đèn nick đó vụt tắt?

Có khi nào: Cái nick mà bạn đang lặng ngắm đó, đang vui vẻ chat cùng một người khác. Rồi sau đó nick đấy vội vã out, đèn vụt tắt, để lại mình bạn chới với và hẫng... hụt không ?

Đã bao giờ : Bạn cầm điện thoại lên cố tình bịa ra một lý do nào đó để nhắn tin cho một người và chờ mong từ người ấy một tin nhắn reply?

Có khi nào : Bạn nhắn tin để rồi sau đó cả nửa ngày mới nhận được tin nhắn reply với những câu trả lời quá qua quýt , ngắn gọn để rồi sau đó là im bặt hay không ?

Đã bao giờ : Bạn bỗng nhấc máy điện thoại lên, cố tình bịa một lý do nào đó chỉ để được nghe giọng nói vội vàng của một người ?

Có khi nào: Bạn gọi điện đến và sau vài câu nói vội vàng bạn nhận được tiếng “tút, tút,…” quen thuộc như mọi khi để rồi xung quanh bạn là nỗi hụt hẫng, mất mát hay không?

Đã bao giờ: Bạn chờ mong một câu nói dỗi hờn hay đơn giản là lời trách móc... của một người nào đó ?

Có khi nào: Bạn chờ mong một câu dỗi hờn để tự an ủi bản thân rằng mình vẫn còn được quan tâm, nhưng cuối cùng bạn chỉ nhận được những dòng pm cụt ngủn : ” uh , vậy àh ?…” hay chưa ?

Đã bao giờ: Bạn mong chờ nhìn thấy nụ cười của một người rồi bỗng vui lên lạ thường khi nhìn thấy điều đó chưa ?

Có khi nào: Nụ cười ấy trước mặt bạn mà không phải dành cho bạn. Nó chỉ vô tình lướt qua bạn...

Đã bao giờ: Bạn chờ mong nhìn thấy một người để rồi phải giả vờ như không để ý khi người ấy xuất hiện ?

Có khi nào: Bóng hình ấy xuất hiện không phải dành cho bạn. Nó chỉ lướt qua bạn để đi tới một vòng tay đang rộng mở khác hay không ?

Đấy là khi trái tim bạn đập một nhịp, trái tim người ấy đập một nhịp.

Đấy là khi đối với bạn người ấy là tất cả còn đối với người ấy bạn chả là gì cả .

Đấy là khi bạn buồn mà người ấy lại chả hề hay biết .

Đấy là khi trái tim bạn đau còn trái tim người í thì vẫn đập nhịp nhàng .

Đấy là khi tình yêu của bạn cho đi nhiều mà chả nhận lại được bao nhiêu mà cũng có thể là dù một chút cũng không có .
Đấy là khi bạn không thể bước tiếp, không thể làm tổn thương trái tim mình thêm nữa .

Đừng cố bước vào con đường không phải dành cho mình để rồi chuốc lấy đau khổ và bế tắc .

Ngoài kia chắc chắn có người chung nhịp đập với trái tim của bạn.

Đó mới chính là một nửa đích thực của bạn .

Đôi khi bạn phải chọn giữa đi tiếp và rẽ sang một con đường khác.

Đôi khi bạn phải dũng cảm chọn dừng lại để đi một con đường mới ...

Nhưng phải làm sao khi đã yêu 1 ai đó quá nhiều ...?

Còn tôi tôi vẫn cứ chờ ,mong một điều mãi chỉ là cơn gió .....

Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Suy ngẫm

Ai cũng có một khoảng lặng cho riêng mình, để suy nghĩ về tình yêu, về cuộc sống, về tương la và về những người thân. Cần một khoảng lặng trong tâm hồn, để không còn chỗ cho sự ưu phiền, để thấy tự tin. Mỗi phút giây đi qua là một khoảng thời gian mà chúng ta ngập tràn niềm vui và hy vọng hoặc rơi vào thất vọng, âu lo.

Dù cuộc sống có diễn ra thế nào đi nữa, chúng ta cũng nhận ra một điều: “Đằng sau những gì xảy ra đều ẩn chứa một cái gì đó để chúng ta suy ngẫm và trải nghiệm.”. Trong giây phút đau khổ chúng ta mới cảm nhận được những điều tốt đẹp và quý giá của cuộc sống.

Trân trọng, cảm nhận và lưu giữ những ký ức tươi đẹp trong từng giây, từng phút bạn nhé. Bởi đó chính là những giây phút giúp chúng ta thăng hoa. Đó là sức mạnh nâng đỡ tâm hồn khi chúng ta gặp đau khổ. Phải vượt lên những giây phút yếu đuối đừng để nó sân lấn tâm hồn bạn.

Một mình với khoảng tối bao la giữa một Sài Gòn ồn ào, xa hoa và tráng lệ tôi tự mỉm cười và nhận ra cuộc sống có nhiều điều thú vị. Tôi tin rằng cái gì đã qua không bao giờ biến mất, nó chỉ chuyển hóa sang dạng khác mà thôi, nó nằm đâu đó trong đáy lòng, chờ một ngày thức dậy để trào dâng. Bạn có tin điều đó không?

Triết lý

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2012

Hạc giấy

Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao ân tình. Có một chàng trai gấp 1000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một anh nhân viên quèn, tương lai chẳng có vẻ gì tươi sáng nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi có một hôm người yêu của anh nói nàng sẽ đi nước ngoài, sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Nàng lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để nó ngủ yên trong ký ức mỗi người. Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào công việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều trước đây vì thiếu nó mà người yêu bỏ rơi anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những ngày tháng xưa cũ. Một ngày mưa tầm tã,trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa cơn mưa gió. Chàng trai nhận ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh.Anh muốn họ thấy rằng anh không còn như xưa,rằng bây giờ anh đã có công ty riêng,có xe hơi sang trọng...Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ từ chối đã làm đựơc điều đó.
Đôi vợ chồng già bước lầm lũi về phía nghĩa trang. Vội vàng anh bườc ra khỏi xe và đuổi theo họ. Anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh,như thể thời gian không bao giờ làm thay đổi nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ buc chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh,những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: Nàng không hề đi nước ngoài. Nàng mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.

Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012

Tâm trạng anh

Cần một ngày để làm quen một người

Cần một tuần để tìm hiểu một người

Cần một tháng để y một người

Cần một năm để cố gắng yêu người đó nhiều hơn

Cần một đời để chứng minh tình yêu của mình, nhưng chỉ một giây đã đánh mất người mình yêu mãi mãi

Thành thật xin lỗi em.

Đừng giận anh nữa nhé./.

Hi...hi