Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012

Con đường đã qua

Anh tin là mình thật sự đã xa nhau. Con đường anh đi bây giờ đã qua rùi. Hãy để anh gọi tên em lần cuối nhé, hãy để anh nhớ về em lần cuối nhé. Rùi ngày mai tất cả sẽ chìm vào quá khứ.
Anh ngồi đây, nơi mà lần đầu tiên hai đứa gặp nhau. Có lẽ chẳng bao giờ em biết, em quan trọng với anh như thế nào đâu? Em đến bên anh, mang theo tình yêu, hạnh phúc, như cơn mưa rào giữa sa mạc khô cằn, em gieo vào lòng anh một tình yêu, em làm sống lại trong anh niềm hi vọng về một cuộc sống hạnh phúc... Rùi em bỏ đi, bỏ lại những gì tốt đẹp nhất, bỏ lại sau lưng một kẻ bơ vơ. Kẻ đó là Anh.
Những kỷ niệm bình yên, những phút giây bên nhau đã phạt phai. Chỉ còn lại đây con đường mà hai đứa đã đi qua chỉ toàn lá vàng rơi. Anh không biết làm gì với nỗi cô đơn này? Không biết làm gì để đi hết đoạn đường còn lại mà không.... Hằng đêm anh vẫn mơ thấy...thấy ánh mắt, thấy nụ cười, tim anh lại đau sót. 3h sáng lúc em còn đang ngon giắc, em biết không anh đang ngồi một mình giữa đêm tối bao la, khi bình minh chuẩn bị thức dậy, nhìn xuống góc phố bên kia đường, có một người đang ngồi chờ em cả đêm đó.
Bây giờ tất cả đã là quá khứ, đã qua rồi, đã kép lại rồi. Chỉ một lần này nữa thôi, một lần này nữa anh gọi tên em, cảm ơn em... Vì em đã một lần bên anh, em đã cho anh được sống, được hi vọng. Dù rất buồn, nhưng anh tin cuộc sống sẽ tốt đẹp. Mọi vết thương rồi sẽ lành, sa mạc rùi sẽ có mưa, dù không có em nữa!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT