Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

Say

Nó đứng dạy, bước đi loạng choạng ra khỏi cái quán nhậu đã quá quen thuộc với nó. Tối hôm nay nó uống rất nhiều, Nó đã say? Chắc có chuyện gì đó, nên nó mới uống nhiều đến thế. Nó tự hỏi? Đàn ông ai cũng vậy, nếu có chuyện buồn là tìm đến rượu. Có phải rượu sẽ làm quên tất cả?

Say quá, nó không tỉnh táo, mất khả năng kiểm soát. Quần áo sốc sệch, đáng đi siêu vẹo, bây giờ đêm đã về khuya, ngoài trời mưa đang nặng hạt, những hạt mưa lạnh giá không xóa đi nỗi buồn trong con người nó, nó vẫn đi, liều lĩnh thật, đi thế mà không sợ bị cảm lạnh. Tội nghiệp nó!

Về đêm đường ít người đi lại có chăng chỉ là những lao công đang quét rác trên đường.  Chỗ nó ở không xa, sao hôm nay đi mãi không về đến nơi, vừa đi, nó vừa nghêu ngao hát bài, hát bát gì đó, nghe không rõ.

Cuối  cùng nó cũng về đến nơi, nó nhẹ nhàng mở cửa và đi vào và nằm xoài xuống gường không kịp cởi quần áo, nó ngủ ngon lành, nhìn nó thật đáng thương, đó là đứa tốt bụng, chắc có chuyện gì đấy lên mới uống nhiều  thế. Chưa bao giờ thấy nó say như vậy, nó ngủ ngon lành hai tay giang ra hai bên, chân nó duỗi thẳng, nhìn nó giống chúa dê su hi...hi. Nửa đêm nó tỉnh dạy và uống nước để quên đi cơn khát đang cào xé ruột, gan nó do hôm qua nó uống quá nhiều rượu.

Nó không ngủ được, nhắm mắt vào bao nhiều ký ức lại hiện về, nó là đứa sống tình cảm, tội nghiệp nó, không ai sống mãi với quá khứ, mong nó sớm vượt qua chyện này. Nó nghỉ hãy sống bằng tình cảm, sống thật, sống có cảm xúc. Đang nghỉ ngợi thì trời đã sáng rồi, nó phải dạy để chuẩn bị đi làm.

Một ngày mới bắt đầu với nó.

Hà nội 8/8/2011.

2 nhận xét:

NHẬN XÉT